Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 512


trước sau

CHƯƠNG 512: MIYAMOTO YUICHI

Thấy Vương Hoằng Nghị kiên định như vậy, Bành Diễm Phương chỉ cảm thấy lòng mình như đang rỉ máu, vì làm vỡ một cái vòng tay mà phải bồi thường cho người khác mười lăm tỷ, loại chuyện này nói ra có ai mà tin?

“Trước đó cô gái này nói, vòng tay phỉ thúy Đế vương lục của Ngài Miyamoto có giấy giám định, không biết Ngài Miyamoto có thể cho Vương mỗ xem một chút được không?” Vương Hoằng Nghị lại tiếp tục nhìn về phía Miyamoto Yuichi, mặc dù đã đưa ra quyết định bồi thường cho Miyamoto Yuichi, nhưng điều kiện tiên quyết để bồi thường đó là vòng tay của Miyamoto Yuichi phải là phỉ thúy Đế vương lục thật sự.

Nếu vòng tay của Miyamoto Yuichi không phải phỉ thúy Đế vương lục thật sự mà chỉ là hàng giả, vậy ông ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm với việc này.

“Có thể.” Miyamoto Yuichi nhẹ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, loại tài liệu như văn thư giám định, đương nhiên ông ta sẽ không mang theo bên người mọi lúc mọi nơi.

Nhưng tổ chức cấp văn thư giám định lại có một trang web chuyên môn, có thể cung cấp văn thư giám định trực tuyến bất cứ lúc nào.

Loại văn thư giám định này, so với văn thư giám định nguyên bản còn kỹ hơn một chút, ngoại trừ thông tin nhận dạng của bản thân vật phẩm, còn có thông tin người đang nằm giữ món đồ đó.

Vương Hoằng Nghị cũng là người từng trải, ông ta có thể nhận ra được, phần văn thư giám định mà Miyamoto Yuichi vừa đưa ra là văn thư giám định của cơ quan quyền lực thật sự, hoặc nói cách khác, vòng tay của Miyamoto Yuichi thực sự là phỉ thúy Đế vương lục.

“Vương tiên sinh cảm thấy thế nào?” Miyamoto Yuichi khẽ nói, thái độ của Vương Hoằng Nghị khiến ông ta rất hài lòng, nếu Vương Hoằng Nghị và Bành Diễm Phương đều hung hăng càn quấy giống nhau, vậy chắc ông ta phải vận dụng một chút thủ đoạn không bình thường.

“Không thành vấn đề, vòng tay của Ngài Miyamoto là chính phẩm phỉ thúy Đế vương lục không thể nghi ngờ.” Vương Hoằng Nghị nhẹ gật đầu, thật ra từ khi mới bắt đầu ông ta đã không hề nghĩ tới việc không thèm nói lý hoặc việc chơi xấu không bồi thường.

Bởi vì, thân phận của Miyamoto Yuichi này rõ ràng không hề đơn giản, mang nổi vòng tay hơn mười lăm tỷ không nói, hơn nữa sau khi vòng tay bị vỡ, ông ta vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, rõ ràng ông ta hoàn toàn không để vòng tay kia vào trong mắt.

Người có quyền thế như vậy, tuyệt đối không nhỏ.

Muốn nợ nần người như vậy, cũng phải nhìn xem mình có đủ tư cách hay không.

“Ngài Vương là người chính trực, không giống lệnh phu nhân.” Miyamoto Yuichi cười nhạt nhìn thoáng qua Bành Diễm Phương.

Bành Diễm Phương mặt mũi tràn đầy uất ức, nhưng cũng không dám nói lại điều gì.

Vương Hoằng Nghị cười nhạt một tiếng: “Vương mỗ nói lời giữ lời, nếu vòng tay của Ngài Miyamoto đã là phỉ thúy Đế vương lục, vậy mười lăm tỷ này Vương mỗ sẽ bồi thường cho Ngài Miyamoto, nhưng bây giờ trên người Vương mỗ không mang nhiều tiền như vậy, Ngài Miyamoto có thể cho Vương mỗ thời gian ba ngày để Vương mỗ đi gom một chút?”

“Có thể.” Miyamoto Yuichi nhẹ gật đầu.

Thấy Miyamoto Yuichi đồng ý, Liễu Huyên lập tức lo lắng: “Ngài Miyamoto, việc này… Không được thích hợp cho lắm, bây giờ bọn họ đã đồng ý, nhưng sau đó bọn họ chạy mất thì làm thế nào? Bọn họ muốn bỏ chạy, ngay cả việc chúng ta muốn tìm cũng không tìm được…”

“Ngài Vương sẽ không chạy, ông ta không phải người như vậy.” Miyamoto Yuichi phất tay, ngăn cản Liễu Huyên nói tiếp, mặc dù thời gian ông ta tiếp xúc với Vương Hoằng Nghị rất ngắn, nhưng ông ta có thể nhận ra rằng Vương Hoằng Nghị là một người rất giữ lời hứa, người như vậy khi nói chuyện, đều là nói lời giữ lời, chuyện chạy trốn, bọn họ sẽ không làm.

Vương Hoằng Nghị thản nhiên nhìn Liễu Huyên, nói: “Thưa cô, mười lăm tỷ mặc dù nhiều, nhưng Vương mỗ vẫn chưa đến mức vì mười lăm tỷ mà bỏ chạy. Vậy nên cô cứ yên tâm, mười lăm tỷ của Ngài Miyamoto, Vương mỗ sẽ trả đầy đủ cho ông ấy!”

“Hừ, nói còn hay hơn so với hát!” Liễu Huyên lẩm bẩm một câu, thật ra Vương Hoằng Nghị có chạy trốn hay không cũng không có liên quan gì lớn đến cô ta, sở dĩ cô ta nhắc nhở Miyamoto Yuichi, cũng chỉ là muốn tạo một chút ấn tượng tốt với Miyamoto Yuichi

mà thôi, dù sao Miyamoto Yuichi cũng là người giàu có trên bảng mà cô ta thật vất vả mới kiếm được, nếu có thể giành được sự ưu ái của Miyamoto Yuichi, vậy ít nhất một hai năm cô ta không cần phải xuống biển.

Không tiếp tục để ý tới Liễu Huyên, Vương Hoằng Nghị trực tiếp nhìn về phía Miyamoto Yuichi: “Ngài Miyamoto, có thể thuận tiện cho Vương mỗ phương thức liên lạc được không, sau ba ngày, Vương mỗ gom đủ mười lắm tỷ thì có thể tìm tới Ngài Miyamoto.”

“Thuận tiện.”

Miyamoto Yuichi cười nhạt, sau đó lấy ra phương thức liên lạc của mình.

Tranh chấp vòng tay, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm trôi đi.

Liễu Huyên thân mật ôm cánh tay Miyamoto Yuichi, cùng Miyamoto Yuichi rời đi.

Còn Bành Diễm Phương nhìn theo phương hướng mà Liễu Huyên và Miyamoto Yuichi rời đi, xanh mặt mắng một câu: “Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, vậy mà đi làm chó săn cho bọn nước N, thật sự mất hết mặt mũi tổ tiên!”

“Diễm Phương, chớ nói nhảm, nói không chừng cô gái kia chỉ là Ngài Miyamoto mời đến phiên dịch…” Vương Hoằng Nghị có chút bất đắc dĩ nói.

“Phiên dịch? Người Nhật đó nói tiếng nước H còn lưu loát hơn so với chúng ta, ông ta cần phải mời phiên dịch sao? Tôi thấy đồ đĩ đó muốn mượn chuyện này để bò lên giường người nước N kia…” Bành Diễm Phương bật cười một tiếng.

“Trần Dật Thần? !”

Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng kinh ngạc vang lên.

Lý Thế Bình trừng to mắt, giống như gặp quỷ ban ngày, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta vừa định quay đầu trở về, nhưng khi vừa quay người thì phát hiệnTrần Dật Thần đang ở sau lưng mình.

“Đã lâu không gặp, quản lý Lý!”

Trần Dật Thần cười nhạt, vừa rồi khi anh đứng ở sau lưng Lý Thế Bình, theo dõi diễn biến tình huống, vốn muốn đứng ra giúp đỡ nhưng không ngờ Vương Hoằng Nghị lại giải quyết vấn đề dễ như trở bàn tay.

“Anh… Anh xuất hiện từ lúc nào?”

Lý Thế Bình nuốt một ngụm nước bọt, Trần Dật Thần đột nhiên xuất hiện, khiến anh ta quá khiếp sợ, hai ngày nay chuyện anh ta sợ nhất chính là gặp phải Trần Dật Thần, nhưng thật không ngờ, sợ điều gì thì sẽ gặp phải điều đó…

“Lúc mấy người cãi nhau tôi đã tới!” Trần Dật Thần nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Thế Bình, không biết có phải do anh suy nghĩ nhiều hay không, anh luôn cảm thấy bây giờ ánh mắt Lý Thế Bình nhìn anh rất kỳ quái, có sợ hãi, lại còn chột dạ…

“Thần! Sao cậu lại cũng ở đây?” So với Lý Thế Bình, vẻ mặt của Vương Hoằng Nghị lại bình thường hơn rất nhiều, trên mặt ông ta có chút bất ngờ, cũng có kinh hỉ.

“Chú Vương, tôi cùng bạn đi đến đây du lịch, chú thì sao?”

“Tôi cũng đi du lịch, gần đây tâm trạng của Thi Viện không tốt, tôi muốn đưa Thị Viện đi giải sầu một chút, đúng lúc dì Bành của cậu và Thế Bình đều không có việc gì, tôi liền để bọn họ cùng đi.” Vương Hoằng Nghị cười nói.

“Việc này cũng thật trùng hợp!” Trần Dật Thần cười cười, trước đó khi lên du thuyền, anh thấy bóng lưng của Lý Thế Bình, lúc ấy anh còn tưởng mình nhìn nhầm, dù sao thì chuyện Lý Thế Bình và anh cùng ở trên một chiếc du thuyền thật sự quá mức khó tin.

Nhưng không ngờ rằng còn có những chuyện khó tin hơn nữa.

“Đúng là trùng hợp, ha ha!” Vương Hoằng Nghị cười ha ha một tiếng, nói: “Mấy ngày trước tôi còn muốn mời cậu đến nhà ăn cơm, nhưng Thế Bình nói gần đây cậu bận rộn rất nhiều việc ở công ty, nên tôi liền bỏ suy nghĩ này, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp ở đây!”

“Đúng rồi, tiểu Thần, cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn tối, chúng ta có thể cùng nhau ăn, tôi nghe người ta nói, hải sản trên biển này vô cùng đặc sắc!” Vương Hoằng Nghị cười nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện