CHƯƠNG 536: AI CHẾT RỒI?
Sau khi đuổi đám người Trương Thiên Dụ về, Trần Dật Thần liền về phòng ngủ tu luyện, trong lúc đó Sở Dật Phi muốn tìm mấy bác sĩ giúp Trần Dật Thần xử lý vết thương, tất nhiên là Trần Dật Thần từ chối.
Anh là võ giả Hóa Kình, kình khí bên trong cơ thể của võ giả Hóa Kình hoàn toàn có thể chữa lành vết thương.
Những thầy thuốc này hoàn toàn không giúp được gì cho anh cả.
Huống chi anh còn uống đan giải độc của Quản Nam Thiên, công dụng của đan giải độc đó so với bác sĩ còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần.
Một nơi khác, sau khi Trần Dật Thần trở lại khu biệt thự không lâu.
Miyamoto Yuichi và nhiều thành viên cấp cao của Thương hội Thiên Thủy cùng xuất hiện trong một phòng khách.
Ảnh đèn trong phòng khách hơi tối cho nên không thấy rõ vẻ mặt của mọi người, nhưng mọi người ở trong phòng khách lại có thể cảm giác được rõ ràng bầu không khí bên trong phòng tiếp khách rất ngột ngạt.
Kít.
Lúc này, cửa phòng khách bị người ta đẩy ra.
Miyamoto Yuichi đi vào với vẻ mặt u ám.
Sau khi đi đến trước mặt vị trí đầu não của Miyamoto Hanzo, Miyamoto Yuichi cung kính cúi người xuống: “Ba.”
“Tình hình thế nào?” Giọng điệu Miyamoto Hanzo rất lạnh nhạt, nhưng cho dù ai thì cũng có thể cảm nhận được trong giọng điệu lạnh nhạt của ông ta ẩn giấu sự lo lắng.
“Chết rồi.” Miyamoto Yuichi cẩn thận liếc nhìn Miyamoto Hanzo.
“Ai chết rồi?”
“Người chúng ta phái đi đã chết.” Miyamoto Yuichi nhắm mắt nói.
“Người chúng ta phái đi đã chết?” Miyamoto Hanzo giận tím mặt.
“Chuyện gì xảy ra? Sáu người Ám Kình trung kỳ mà ngay cả một người Ám Kình hậu kỳ cũng không đối phó được?”
“Ba, con cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lúc con chuẩn bị để cho người ta điều tra thì Quản Nam Thiên đến.”
“Con nghi ngờ rằng sáu người họ đã bị giết khi Quản Nam Thiên đến…” Miyamoto Yuichi có chút bất đắc dĩ nói.
Miyamoto Hanzo tức giận. Quản Nam Thiên, Phó minh chủ của Võ Minh Trung Hải, đại sư võ học đứng đầu của nước H, cường giả tuyệt thế xếp hạng mười tám trong thần bảng.
Mặc dù cảnh giới của ông ta là Thượng Nhẫn hậu kỳ, chuyển sang hệ thống võ học của nước H thì cùng một cảnh giới với Quản Nam Thiên, nhưng xét về thực lực thật sự thì không chỉ cách xa vạn dặm so với Quản Nam Thiên.
Tính riêng bảng xếp hạng Thần Bảng mà nói, ông ta kém hơn ba mươi bậc so với Quản Nam Thiên, tên của Quản Nam Thiên xếp thứ mười tám trên toàn thế giới, còn tên ông ta xếp thứ năm mươi sáu trên toàn thế giới.
Đây chính là sự chênh lệch.
“Tình trạng của Trần Dật Thần kia hiện tại thế nào?” Sau khi hít sâu một hơi, Miyamoto Hanzo trầm giọng hỏi.
“Nghe người ta nói bị thương rất nặng.”
Bị thương rất nặng?
Miyamoto Hanzo nhẹ nhàng thở ra, bị thương rất nặng thì tốt. Nếu trả giá cao như vậy mà không làm tổn thương đến một sợi tóc của đối phương thì có chút không thể nào nói nổi.
“Liệu có điều tra ra được chúng ta không?” Miyamoto Hanzo lại hỏi một câu.
“Sẽ không, con đã cắt đuôi sạch sẽ, cho dù Vương Hoằng Nghị làm chứng chỉ chúng ta thì chúng ta cũng có thể nói họ vu oan.” Miyamoto Yuichi nói.
“Hội trưởng, người này là đệ tử nhà họ Trần, quan hệ của cậu ta với nhà họ Trần không rõ ràng, lần này nếu chúng ta giết được cậu ta còn tốt, nhưng chúng ta không giết được cậu ta, liệu nhà họ Trần có thể tìm chúng ta gây phiền phức hay không?”
Có người lo lắng nhìn Miyamoto Hanzo hỏi, trước đó sau khi Matsushima Kaede báo tin về Trần Dật Thần thì Miyamoto Hanzo đã lập kế hoạch giết chết Trần Dật Thần. Khi đó Miyamoto Hanzo nói Trần Dật Thần là đòn sát thủ lớn nhất của Thương hội Trung Hải, muốn có được chiến thắng của cuộc đánh cược thì Trần Dật Thần nhất định phải chết.
Mặc dù cảm thấy giết chết Trần Dật Thần đệ tử nhà họ Trần này là sự liều lĩnh nguy hiểm rất lớn, nhưng để có được chiến thắng của cuộc đánh cược thì họ không còn lựa chọn nào khác.
Hiện tại kế hoạch thất bại thì tất nhiên phải cân nhắc đến hậu quả của việc kế hoạch thất bại.
“Nhà họ Trần sẽ không tìm các cậu gây phiền phức, nếu họ thật sự tìm các cậu gây phiền phức thì Thần Ẩn của chúng ta sẽ không ngồi nhìn.” Lúc này, Watanabe Taiichi vẫn luôn im lặng không nói gì thản nhiên mở miệng.
Nghe được những lời này của Watanabe Taiichi, tảng đá trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống.
Thần Ẩn sẽ không ngồi nhìn…
Điều này nói rõ Watanabe Taiichi đại
Có Thần Ẩn làm chỗ dựa thì cho dù nhà họ Trần tìm họ để gây sự, họ cũng không sợ.
“Ngày mai đánh cược, người này sẽ ra trận sao?” Miyamoto Hanzo hỏi một câu. Hiện tại vấn đề ông ta quan tâm nhất chính là cuộc đánh cược, Thương hội Trung Hải còn lại bốn tuyển thủ, ngoại trừ Trần Dật Thần ra còn lại thông tin của ba tuyển thủ ông ta đều đã hỏi thăm rõ ràng, ba người kia cũng sẽ không thể tạo được bất kì uy hiếp gì với Thương hội Thiên Thủy, duy chỉ có Trần Dật Thần là một biến số.
“Chắc là… sẽ không.”
Miyamoto Yuichi do dự một chút rồi nói.
“Hừ, cái gì gọi là chắc là sẽ không? Tôi muốn đáp án khẳng định!” Miyamoto Hanzo không vui nói.
“Ba…” Miyamoto Yuichi cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ. Mặc dù Trần Dật Thần bị thương rất nặng nhưng ai cũng không thể cam đoan ngày mai Trần Dật Thần sẽ không ra trận.
Muốn xác định để ngày mai Trần Dật Thần không ra trận thì chỉ có đi ám sát Trần Dật Thần một lần nữa.
“Được rồi, mặc kệ cậu ta lên hay không lên, để bốn người còn lại kia, ngày mai ra sân đều uống Âm Dương Đan đi.” Miyamoto Hanzo xua tay, cắt lời Miyamoto Yuichi.
Chuyện cho tới bây giờ ông ta đã không có đường lui, nếu không thể có được chiến thắng trong cuộc đánh cược lần này thì sau này quay về nước N chắc chắn ông ta sẽ bị Hội trưởng lão chất vấn.
“Vâng, ba.”
Miyamoto Yuichi cung kính cúi người xuống, để bốn người còn lại đều uống Âm Dương Đan…
Không thể không nói là cái giá này thực sự quá lớn, bốn mạng người cộng thêm tám viên Âm Dương Đan, đổi sang tiền nước H nó trị giá hơn ba mươi tỷ.
Hơn ba mươi tỷ, nếu vẫn không bắt được Trần Dật Thần…
Miyamoto Yuichi rùng mình một cái, chuyện về sau anh ta đã không dám suy nghĩ.
Chỉ chớp mắt, thời gian đã tới ngày hôm sau.
Có lẽ là bởi vì hôm nay là ngày đánh cược cuối cùng cho nên trên khán đài người xem so với hai ngày trước rõ ràng là nhiều hơn không ít.
Vẻ mặt mọi người đều rất nặng nề. Hôm nay kết quả cuộc đánh cược sẽ được công bố.
Một khi quyết định thắng thua thì khoản tiền đặt cược cao ngất ngưởng của hai Thương hội sẽ có chủ sở hữu.
Trong đấu trường tất cả mọi người đều hiểu rằng hai trăm tỷ tiền mặt đặt cược cao ngất trời mà hai Thương hội đặt ra chỉ là một lớp vỏ bọc.
Thứ thật sự có giá trị trong tiền đặt cược chính là hai báu vật vốn nên là một khối kia.
Hai báu vật đó mới là thứ khiến tất cả mọi người động lòng.
Mấy phút sau người của hai Thương hội lớn ra sân.
Mặc dù Trần Dật Thần đi giữa đám người của Thương hội Trung Hải, ở một vị trí không làm người khác chú ý nhưng vẫn có rất nhiều người đưa mắt nhìn về phía anh.
Trần Dật Thần mặt không cảm xúc, không có chút rung động nào, nhìn ánh mắt của những người này hiển nhiên đều biết chuyện ám sát tối hôm qua.
Giờ phút này họ sẽ tò mò về anh, điều đó rất bình thường.
Thương hội Thiên Thủy cũng không ít người nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, sau khi thấy khuôn mặt Trần Dật Thần tái nhợt gần như giấy trắng thì những người này đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt trắng bệch, điều này nói rõ tối hôm qua Trần Dật Thần bị thương vẫn chưa hồi phục.
Chỉ cần vết thương vẫn chưa hồi phục thì vẫn còn đánh được.
“Các vị chuẩn bị một chút đi, năm phút sau cuộc đánh cược hôm nay sẽ bắt đầu.”
Trọng tài trung tuổi nói lớn tiếng.
Ông ta vừa dứt lời thì bên Thương hội Trung Hải Vũ Văn Thiến liền xoa tay đi ra.
Cuộc đánh cược hôm nay cô ta là người ra sân đầu tiên.