“Nhưng mà, bọn họ không tự mình đến, nhưng có thể sẽ phái đệ tử đến. Anh phải chuẩn bị đề phòng.” Vương Kiền lại nhắc nhở.
Trần Dật Thần khẽ gật đầu, điều này anh cũng đã nghĩ tới.
Tuy rằng hai người này không thể đến nước H làm phiền anh, nhưng phái đệ tử đến thì cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên trình độ của đệ tử được phái tới cũng phải được suy xét kĩ lưỡng, trước hết tuyệt đối không thể quá thấp, còn chưa tới Hoá Kình sơ kỳ thì khỏi bàn, có bao nhiêu anh giết bao nhiêu.
Hoá Kình sơ kỳ trở lên, Hoá Kình sơ kỳ không nguy hiểm, nhưng Hoá Kình trung kỳ và hậu kỳ thì có khả năng.
Nhưng số lượng các võ sĩ ở hai cảnh giới này chắc chắn rất hiếm.
Ngay cả ngôi đền võ thuật cao nhất ở nước N, Thần Ẩn, cũng không thể tìm thấy một vài võ sĩ ở trình độ Hoá Kình hậu kỳ.
Nhưng đây đều là những chuyện sau này, tạm thời anh không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Trận chiến thu hút vô số sự chú ý giữa hai quốc gia đã kết thúc một cách đầy kịch tính.
Đêm đó, Trần Dật Thần và Quản Nam Thiên cùng ngồi trực thăng bay về nước H.
Vương Hoằng Nghị được hộ tống về nhà, Chiến Minh và Võ Minh thành lập một đội điều tra để phụ trách tìm hiểu chuyện của Vương Hoằng Nghị.
Sau khi Bành Diễm Phương, Vương Thi Viện và Lý Thế Bình tỉnh dậy lại bị thẩm vấn một lượt, kết quả thẩm vấn quả như Trần Dật Thần dự đoán, cả ba không hề hay biết gì.
Cả ba người họ không chỉ không biết về việc Vương Hoằng Nghị đã hạ độc trong thức ăn, thậm chí trước đây ông ta là một võ sĩ, thậm chí còn đảm nhiệm chức vụ ở Chiến Minh họ cũng không biết gì.
Cuối cùng, nhóm điều tra đã thả ba người họ.
Còn Trần Dật Thần lúc này đã trở về nước H.
Vừa xuống khỏi máy bay trực thăng, Trần Dật Thần đã nhận được điện thoại của Sở Dật Phi.
“Tiểu Thần, cậu đã đến nước H chưa?” Giọng điệu của Sở Dật Phi rất vui vẻ, đương nhiên là vì tâm trạng của anh ta không tệ sau khi giành thắng cuộc đấu cược.
“Đã đến rồi, anh Sở.” Trần Dật Thần mỉm cười, Sở Dật Phi không cùng anh và Quản Thiên Nam trở lại, lúc này ông ta và Uông Hải Dương lẽ ra phải đến nước N lấy bảo vật và ba trăm nghìn tỷ của Thương hội Thiên Thủy rồi chứ.
“Trên đường đi không có ai làm gì cậu chứ?” Sở Dật Phi hỏi, Sở dĩ để Trần Dật Thần và Quản Thiên Nam cùng nhau trở về là có ý muốn bảo vệ anh, dù gì thì hôm qua Trần Dật Thần đã thể hiện trình độ đạt cảnh giới Hoá Kình sơ kỳ ở trên võ đài.
Cảnh giới như vậy chắc chắn sẽ khiến toàn bộ giới võ lâm nước N phải hoảng sợ.
Hoá Kình sơ kỳ vào năm hai mươi lăm tuổi đã không thể dùng từ thiên tài để miêu tả nữa rồi, nên dùng từ yêu quái thì thích hợp hơn.
Nếu Trần Dật Thần có thể bình an vô sự đi tiếp, thì chắc chắn anh sẽ là bậc thầy võ sư thứ mười của nước H!
Hoá Kình sơ kỳ, thực ra không hề đáng sợ.
Nước H có hàng trăm Hoá Kình sơ kỳ.
Nhưng đáng sợ là Hoá Kình sơ kỳ có khát vọng muốn vượt qua bậc thầy võ sư!
Giới võ thuật nước H và giới võ thuật nước N cũng ngang hàng nhau, hễ giới võ thuật nước H có thêm một bậc thầy võ sư thì với nước N đó quả là một kiếp nạn
Năm đó Tiêu Quốc Trung chính là như vậy, sau trận chiến đầu tiên của thời kì đen tối, ông đã đột phá đến cảnh giới của bậc thầy võ sư, và sau đó đã giết được võ sĩ giỏi nhất của giới võ thuật nước N-Thần Ẩn.
Sau trận chiến đó, ông đuổi giết đến nỗi Thần Ẩn phải bế quan trong núi, làm đứt quãng giới võ thuật nước N.
Ngày nay, nước H rất có thể sẽ xuất hiện Tiêu Quốc Trung thứ hai.
Đương nhiên, giới võ thuật nước N không thể cho phép điều này xảy ra, vì vậy rất có thể họ sẽ phái cao thủ giết Trần Dật Thần.
Mà dọc đường từ đảo Mai Lai trở về nước H là một cơ hội tốt.
“Không có.” Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Có ông Quản ở đây, bọn họ không dám ra tay với tôi, trừ phi cử bậc thầy võ sư tới đây.”
“Bậc thầy võ sư?” Sở Dật Phi ngây ngốc cười, đó đâu phải là rau cải mà nước N muốn là cử đi
“Đúng rồi, anh Sở, anh đã lấy đồ chưa?”
Trần Dật Thần hỏi, trận đấu cược đã kết thúc, theo lý mà nói, nước N nên giao lại vật báu vốn thuộc về nước H kia nhưng với tính khí vô liêm sỉ của người nước N mà nói, khó có thể đảm bảo rằng họ sẽ không giở trò gì.
“Đã lấy được rồi, quá trình diễn ra suôn sẻ, đến nỗi khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ.”
Sở Dật Phi mỉm cười, anh ta vốn tưởng rằng Thương hội Thiên Thủy sẽ không đưa đồ cho họ một cách dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ sau khi anh ta và Uông Hải Dương đến Công quán thương hội Thiên Thủy, nhân viên không hề làm khó họ mà giao hàng luôn.
Hơn nữa còn cử một máy bay quân sự và một vài vệ sĩ để hộ tống họ ra sân bay.
“Lấy được rồi thì tốt.” Trần Dật Thần không nghĩ ngợi nhiều gật đầu.
Sở dĩ Thương hội Thiên Thủy lại giao ra dễ dàng như vậy có thể là vì trước khi khi đấu cược, họ và Thương hội Trung Hải đã ký một thỏa thuận trước mặt Liên minh võ thuật quốc tế.
Liên minh võ thuật quốc tế là tổ chức tối cao của giới võ thuật toàn cầu.
Ở mỗi quốc gia đều có bậc thầy võ sư ở trong đó.
Nếu Thương hội Thiên Thủy muốn giở trò, Liên minh võ thuật quốc tế chắc chắn sẽ không ngồi yên.
“Đúng rồi, Tiểu Thần, sở dĩ lần này chúng ta có thể thắng cược có một phần công lao rất lớn của cậu.”
“Vì vậy, những người trong nội bộ Thương hội chúng tôi đã thảo luận và quyết định lấy trong số tiền ba trăm nghìn tỷ kia cho cậu sáu mươi nghìn tỷ coi như thù lao, ngoài số tiền sáu mươi nghìn tỷ này, cậu còn có yêu cầu gì nữa thì cứ nói, chỉ cần Thương hội chúng tôi có thể làm được thì sẽ cố gắng hết sức. ”Sở Dật Phi nói.
Sở dĩ có thể giành chiến thắng trong trận đấu cược này hoàn toàn là công lao của một mình Trần Dật Thần.
Vì vậy, số tiền thắng cược ba trăm nghìn tỷ kia đương nhiên có phần của Trần Dật Thần, và thậm chí theo anh ta, thì sáu mươi nghìn tỷ còn hơi ít.
Trần Dật Thần cười bất lực: “Anh Sở, không không cần tiền thù lao đâu, lần này tôi ra mặt là vì anh và Thanh Từ, ngoài ra, tôi là người nước H, lần đấu cược này liên quan đến mặt mũi của giới võ thuật nước ta, cho dù không có các anh, tôi cũng sẽ đứng ra.”
Câu nói này của Trần Dật Thần chắc chắn không phải khách sáo, mà đều là thật lòng.
Cho dù không có Sở Dật Phi và Sở Thanh Từ và Sở Dật Phi thì anh cũng sẽ ra tay.
Bởi vì anh là đệ tử thân truyền của Tiêu Quốc Trung.
“Tiểu Thần, cậu vẫn nên nhận sáu mươi nghìn tỷ này đi, tình cảm là tình cảm mà thù lao vẫn phải tính rạch ròi, hai chuyện này không thể lẫn lộn được. Nếu ai cũng không tham tiền của như cậu vậy sau này nếu còn gặp phải chuyện gì nữa thì chúng tôi không còn mặt mũi nào mà mở miệng tìm tới các cậu nữa. ” Sở Dật Phi cười nói, anh ta có thể biết rằng Trần Dật Thần thật sự không muốn lấy số tiền này nhưng anh không muốn nhận là một chuyện còn Thương hội Trung Hải cho hay không là một chuyện khác.
“Vậy được rồi, tôi sẽ nhận sáu mươi nghìn tỷ này” Trần Dật Thần cười khổ, hiện tại sản nghiệp của anh ở Thương Châu đã bị nhà họ Trần phong tỏa, tiền mặt anh có thể dùng quả thực không nhiều, sáu mươi nghìn tỷ lại có thể giải quyết vấn đề nhức nhối này.
“Đúng rồi, anh Sở, thứ đồ kia rốt cuộc là gì vậy? Có tiện nói ra không?”
Như thể nghĩ ra điều gì đó, Trần Dật Thần đột nhiên hỏi.
Anh biết rất rõ rằng trong lần đấu cược giữa hai thương hội này, sáu trăm nghìn tỷ chỉ là vỏ bọc.
Điều thực sự quan trọng là hai ‘vật báu’ vốn dĩ nên hợp làm một kia.
Trần Dật Thần rất tò mò, đó là “vật báu” gì, còn quan trọng hơn sáu trăm nghìn tỷ.