CHƯƠNG 606: TOP HAI BẢNG XẾP HẠNG TAY ĐUA!
Nghe thấy mấy lời bàn tán đó, trong lòng của những tay đua người nước H đã đến đây từ sớm đều trở nên đầy lo lắng và tò mò.
Họ được biết từ miệng của các nhân viên trường đua ngầm rằng Phác Xương Tuấn vì để ngăn chặn có ai đó động tay động chân vào xe của anh ta mà đã đặc biệt bảo hai vệ sĩ canh giữ trước chiếc siêu xe, không rời nửa bước, chiếc xe Bugatti Veyron màu trắng treo biển số Cao Ly từ đầu đến cuối đều chưa từng bị ai động vào qua, thậm chí chả ai tiến gần đến 10 mét cả.
Ngoài ra, thì nhân viên công tác của bãi đua ngầm còn nói với bọn họ rằng, cả đường đua cũng không có bất kỳ động tay động chân nào.
Đây cũng chính là nói, Trần Dật Thần muốn dùng kỹ thuật lái xe, quang minh chính đại mà thắng Phác Xương Tuấn!
Điều này….sao có thể không khiến bọn họ tò mò cho được?
Năm phút sau, trong sự quan sát của đám người, Trần Dật Thần đưa Vũ Văn Bác và Quý Hồng đến điểm bắt đầu của đường đua, Quý Hồng đưa chìa khoá xe Bugatti Veyron đến trước mặt Trần Dật Thần.
“Bảng xếp hạng tay đua mới nhất đã được công bố rồi, Phác Xương Tuấn xếp thứ hai! Hắn ta đã thắng Vua đua xe Bắc Mỹ tại trường đua xe ngầm Đông Kinh vào đêm Điên loạn vào ngày 24 tháng 12 năm ngoái.”
Ngay sau đó, khi Trần Dật Thần sắp nhận lấy chìa khoá xe, thì một tay đua nước H luôn quan sát bảng xếp hạng tay đua đã xem được bảng xếp hạng kỳ mới nhất, nhịn không được mà kinh ngạc kêu lên.
Soạt!
Lời của tay đua nước H đó vừa dứt thì sắc mặt của mấy tay đua nước H bên cạnh anh ta đều thay đổi!
Bởi vì, bọn họ rất rõ, ý nghĩa khi thứ hạng bị thay đổi—-trong lĩnh vực đua xe ngầm này, thì Phác Xương Tuấn là người chỉ thua mỗi vua đua xe của Châu Âu là Gerson ở trên thế giới này thôi .
Không chỉ bọn họ mà sắc mặt của Quý Hồng cũng đột ngột thay đổi!
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh ta tràn ngập sự chấn kinh, đến nỗi tay cầm chìa khoá đều đang run rẩy.
Chấn kinh, là vì anh ta căn bản không biết chuyện Phác Xương Tuấn đã chiến thắng vua đua xe Bắc Mỹ—Chính vào tháng 11 năm ngoái, anh ta từng khiêu chiến qua vua đua xe Bắc Mỹ, cuối cùng kết thúc bằng sự thất bại, hơn nữa chênh lệch không hề nhỏ!
Đây cũng chính là nói, nếu như lúc này người sắp phải đua với Phác Xương Tuấn là anh ta, thì khả năng thua là rất lớn!
“Ha ha, các người nhìn thấy sắc mặt của mấy tay đua nước H đó rồi chứ? Thật đặc sắc mà!”
“Hắc, lúc này cho dù tên nước H đó có muốn nuốt lời đi nữa, mà bảo vua đua xe nước H ra chiến thì cũng vô dụng thôi—-Cả nước H này, trong lĩnh vực đua xe ngầm không còn ai là đối thủ với Phác Xương Tuấn nữa rồi!”
Chính vào lúc tay đua nước H đang càng thêm chấn kinh vì bảng xếp hạng tay đua thì mấy tay đua Cao Ly đã biết chuyện từ lâu đều lũ lượt cười lạnh.
“Không cần lo, hắn xếp thứ mấy thì cũng vậy thôi.”
Bên tai vang lên tiếng cười giễu của mấy tay đua Cao Ly đó, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Quý Hồng, Trần Dật Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Quý Hồng, sau đó nhận lấy chìa khoá xe, sải bước lớn đi về phía chiếc xe Bugatti Veyron màu đen đã được lái tới điểm bắt đầu của đường đua.
“Sư phụ, theo như nhân viên ở bãi đua xe nói thì tên đó không có kêu người động tay động chân gì hết, thầy nói xem rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”
Cùng lúc đó, phía trước chiếc xe Bugatti Veyron màu trắng treo biển số xe của Cao Ly, Lý Đông Thanh không nhịn được mà mở miệng hỏi.
20 phút trước, anh ta và Phác Xương Tuấn đã biết được thân phận của Trần Dật Thần thông qua mạng lưới tình báo của nhà họ Lý rồi, nhưng không có nói cho những tay đua Cao Ly khác biết.
“Tôi không quan tâm hắn muốn làm gì, nhưng tôi có thể chắc chắn, hắn không có một tia hy vọng nào để thắng cuộc đua này hết!”
Phác Xương Tuấn cười lạnh nói: “Cho dù sau khi cuộc đua kết thúc hắn muốn giở trò không thực hiện lời cá cược đi nữa, thì chúng ta ít nhất cũng thắng được 1 tỷ đô la, mà giới đua xe ngầm của nước H cũng sẽ trở thành trò cười của giới đua xe ngầm trên toàn cầu, mà hắn sẽ trở thành tội nhân của giới đua xe ngầm nước H!”
“Cũng phải.”
Lý Đông Thanh gật đầu, sau đó nhìn ba người Trần Dật Thần đi tới gần, có chút không cam tâm mà nói: “Nhưng mà, tên khốn này thật sự quá huênh
Hửm?
Thanh âm vừa dứt, sắc mặt của Lý Đông Thanh khẽ thay đổi.
Anh ta cảm nhận được mình đang bị một ánh mắt băng lãnh khoá chặt!
“Nhớ kỹ lời của các người!”
Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn chăm vào Lý Đông Thanh và Phác Xương Tuấn, khẽ nở nụ cười, nụ cười đó hệt như tiếng gọi của tử thần!
Bên tai vang lên tiếng của Trần Dật Thần, cảm nhận được sự âm lạnh bên trong ánh mắt của Trần Dật Thần, bất luận là Lý Đông Thanh, hay là Phác Xương Tuấn thì đều cảm nhận được một sự sởn da gà, cảm giác đó hệt như đang bị thú dữ nhắm trúng vậy.
Trần Dật Thần không nói thêm gì nữa, mà đi ngang qua vai của hai người Phác Xương Tuấn và Lý Đông Thanh, đi đến phía trước chiếc Bugatti Veyron màu đen ở bên cạnh, mở cửa xe ra, chui vào trong xe, ngồi trên ghế lái, đợi cuộc thi bắt đầu.
“Sư phụ, hắn tràn đầy địch ý với chúng ta, cần em liên hệ với trong nước để chuẩn bị sẵn sàng ứng phó không, để đề phòng lỡ như?” Cùng lúc đó Lý Đông Thanh hồi thần lại từ trong sự kinh hãi lúc nãy, xin chỉ thị.
“Không cần, hắn không dám làm gì chúng ta đâu.”
Vẻ mặt Phác Xương Tuấn đầy tự tin, gia tộc của Phác Xương Tuấn là một trong những gia tộc hào môn ở Cao Ly, có năng lực đáng sợ trong nội bộ Cao Ly, thậm chí có thể ảnh hưởng đến giới chính trị.
Anh ta không tin Trần Dật Thần sau khi thua sẽ dám mạo hiểm trả giá mà làm gì đó đắc tội đến gia tộc nhà Phác Xương Tuấn hoặc thậm chí là Cao Ly.
Dù sao, đó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước!
Còn về Trần Dật Thần thắng cuộc….
Đối với anh ta mà nói, đó là sự không thể nào!
Nghe thấy lời của Phác Xương Tuấn, cảm nhận được sự tự tin đó của Phác Xương Tuấn, Lý Đông Thanh khẽ trầm tư, cũng hiểu ra mấu chốt bên trong đó, liền không vẽ rắn thêm chân mà nói thêm gì nữa, biết điều mà rời đi.
Phác Xương Tuấn thì ngồi vào trong xe, nhìn đường đua vô tận trước mặt, như Trần Dật Thần, chờ đợi cuộc đua bắt đầu.
“Ladies and gentlemen, trận đua xe ngầm cuối cùng của nước H và Cao Ly tối nay sắp bắt đầu! Bên Cao Ly vẫn do vua đua xe của Cao Ly là Phác Xương Tuấn xuất chiến, còn bên nước H thì do Trần Dật Thần thay thế cho vua đua xe của nước H Quý Hồng xuất chiến!”
Sau khi Trần Dật Thần và Phác Xương Tuấn ngồi vào trong xe xong, thanh âm dễ nghe của nhân viên bãi đua xe ngầm vang lên. Giọng nói của cô ta vang vọng khắp bầu trời của bãi đua xe thông qua chiếc loa phát thanh, khuấy động bầu không khí trước cuộc đua: “Theo như tin tức mà trường đua xe chúng tôi nhận được, tay đua nước H là Trần Dật Thần trước đây chưa từng có ghi chép tham gia bất kỳ cuộc đua xe ngầm nào. Vậy tại sao anh lại thay thế vua đua xe nước H là Quý Hồng tham gia cuộc thi chứ? Anh ta có thắng được vua đua xe Cao Ly là Phác Xương Tuấn không! Chúng ta cùng chờ đợi xem!”
“Cố lên anh Thần!”
“Cậu Trần tất thắng!”
“Lật đổ bọn Cao Ly!”
…..
Thanh âm của nhân viên bãi đua xe vừa dứt thì Vũ Văn Bác đã múa máy tay chân, la hét trợ uy cho Trần Dật Thần, mấy tay đua nước H bên cạnh anh ta và cả các tay đua nước H đang phân bố ở hai bên đường đua cũng lũ lượt giơ cánh tay lên la hét.
Tuy bọn họ cho rằng Trần Dật Thần muốn thắng được Phác Xương Tuấn bằng kỹ năng lái xe là điều cực kỳ khó, thậm chí là không thể, nhưng ở nơi sâu thẳm trong lòng bọn họ vẫn hy vọng Trần Dật Thần có thể sáng lập nên truyền thuyết trong giới đua xe ngầm!
“Hắc, bọn chúng vậy mà lại còn hoang tưởng tên nước H đó có thể thắng được thầy kìa!”
“Nếu như tuỳ tiện tìm đến một con chó con mà ở trên đường mà có thể thắng được sư phụ, thì cái bảng xếp hạng tay đua đó chính là một trò cười rồi!”
“Ha, người nước H trước giờ luôn thích sống trong sự hoang tưởng của mình mà, đây chính là một dân tộc hèn mọn, yếu đuối và đáng thương, trước đây là thế, bây giờ, và sau này cũng vẫn thế!”
“Ha ha ha…..”