CHƯƠNG 670: KẺ THÙ GẶP MẶT
Sau khi chiếc ô tô đầu tiên đi đến, có hai người đàn ông đeo bảo kiếm đi xuống trước, trong đó chàng trai trẻ tuổi cũng mặc một bộ trường bào màu trắng giống như Cơ Uẩn, nhưng dáng người mảnh khảnh, khí vũ hiên ngang, khí chất đè bẹp Cơ Uẩn.
Anh ta không phải ai khác mà chính là truyền nhân đương thời của Thiên Sơn kiếm phái…Thiên Ưng!
Đi cùng với Thiên Ưng lại là truyền nhân đời trước của Thiên Sơn kiếm phái Thương Bác.
Nhìn thấy Thiên Ưng cũng mặc trường bào màu trắng giống như mình nhưng khí chất lại vượt mình khá xa, trong lòng Cơ Uẩn ghen ghét không thôi, ánh mắt nhìn về phía Thiên Ưng rất là bất thiện.
Thiên Ưng nhận ra ánh mắt khó chịu của Cơ Uẩn nhưng chỉ mỉm cười, sau đó đi theo Thương Bác lần lượt chào hỏi mấy người Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu và Diệp Nam Thiên.
Trong toàn bộ quá trình, Thiên Ưng chẳng những luôn mỉm cười mà còn rất tôn trọng những người có bối phận cao hơn, khiến cho người ta có một loại cảm giác như được tắm gió xuân, làm cho lòng người nảy sinh thiện cảm.
Kiếm khách áo trắng, quân tử nhẹ nhàng.
Đây là khắc hoạ chân thực về anh ta.
“Người này rất mạnh!”
Nhìn thấy một loạt hành động của Thiên Ưng, Trần Dật Thần không nhịn được thầm than trong lòng.
Cho tới bây giờ, anh luôn cảm thấy một người có sức mạnh thực sự nằm ở nội lực và ý chí kiên cường, chứ không phải là bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ.
Bởi vì, bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ rất phù phiếm, và khi đối mặt với bất lợi thì thường thường không chịu nổi một kích.
Với biểu hiện vừa rồi của Thiên Ưng thì tâm cảnh của anh ta đã đạt đến trạng thái rất cao, cao đến mức không phải loại thiên tài ỷ vào giá trị vũ lực mạnh mà kiêu căng như Cơ Uẩn có thể so sánh được, cũng nguy hiểm hơn so với Tam Giới luôn tỏ ra bất cần đời.
“Anh là Trần Dật Thần sư đệ của Diệp đại sư đúng không?” Dường như nhận ra ánh mắt của Trần Dật Thần, Thiên Ưng trực tiếp đi tới, mỉm cười hỏi.
“Đúng thế.” Trần Dật Thần gật đầu.
“Tôi là Thiên Ưng, đến từ Thiên Sơn kiếm phái.” Nụ cười trên mặt Thiên Ưng không giảm, nói: “Trước kia, tôi vẫn luôn bế quan luyện võ, tận đến sau khi rời khỏi Thiên Sơn mới được nghe nói sự tích của anh ở khắp nơi, mới biết được giới võ học nước H chúng ta có một nhân vật giống như anh, quả thật là may mắn cho giới võ học nước H. Rất hân hạnh được biết anh.”
Nói xong, Thiên Ưng chủ động vươn tay ra.
“Thiên Ưng huynh đệ quá khen rồi.” Trần Dật Thần bắt tay với Thiên Ưng, biểu hiện rất khiêm tốn.
Sau đó, hai người buông tay ra, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía chiếc xe ô tô cuối cùng kia.
Xe ô tô dừng lại, Vương Nhất Đao dẫn Sở Hà xuống xe.
Dưới ánh nắng sớm, Sở Hà mặc một bộ trường bào huyết hồng, mang theo thanh Hiên Viên bảo đao sát khí lạnh lẽo, phối hợp với vô số sát khí từ máu tươi anh ta tích tụ trên người nên nhìn cả người tựa như một tôn sát thần, mang lại cho người ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Khác với Thiên Ưng, sau khi Sở Hà xuống xe không hề đi tới chào hỏi đám người Quản Nam Thiên, thậm chí còn không nhìn những trưởng bối kia một chút nào mà ánh mắt khát máu khóa chặt vào trên người Trần Dật Thần, cảm giác giống như Trần Dật Thần chính là con mồi của anh ta, cho dù có chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng không trốn thoát được khỏi anh ta.
Cảm nhận được sát ý điên cuồng trong ánh mắt Sở Hà, biểu hiện của Trần Dật Thần giống như một cái giếng cổ, không hề có chút rung động nào, nhưng hai mắt lại hơi nheo lại, đại diện cho suy nghĩ thực sự trong lòng anh…Sở Hà muốn tìm cái chết, anh tuyệt đối sẽ thỏa mãn nguyện vọng của đối phương!
“Tên phế vật này có tư cách gì mà cạnh tranh trong giải thi đấu võ học toàn cầu với chúng ta? Anh ta có thể tiếp nổi ba đao của tôi không?” Một giây sau, lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hai sư đồ Vương Nhất Đao và Sở Hà thu hút, Sở Hà đã mở miệng nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần giống như đang nhìn một người chết.
Kẻ thù gặp mặt, vô cùng đỏ mắt. Sở Hà vừa mới xuất hiện đã nổi lên tâm tư với Trần Dật Thần, muốn đưa Trần Dật Thần vào chỗ chết!
Nếu Cơ Uẩn chỉ là ngang ngược càn rỡ, vậy thì Sở Hà kia hoàn toàn có thể dùng từ không ai bì nổi để hình dung.
Sau khi anh ta xuống xe không thèm nhìn ai mà trực tiếp có ý đồ với Trần Dật Thần, muốn khích tướng Trần Dật Thần đánh với anh ta một trận, sau đó trước khi diễn ra vòng loại giải thi đấu võ học toàn cầu đã một đao chém chết Trần Dật Thần, mục đích vừa để
“Tôi với anh ta có thù không đội trời chung, tôi đã đặt trước đầu của anh ta, các anh ai cướp của tôi thì đối với tôi chính là không chết không thôi!” Sở Hà nghe vậy, trợn mắt nhìn Cơ Uẩn, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“… “
Nhìn bộ dạng khát máu của anh ta, cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người anh ta, hầu kết Cơ Uẩn nhúc nhích một cái, cuối cùng không nói gì.
Mặc dù anh ta có lòng tin đối với sức mạnh của mình nhưng cũng không muốn tranh đấu với Sở Hà đến mức không chết không thôi.
Cùng lúc đó, Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Thương Bác và Cơ Vô Thường đều nhíu mày nhìn Cơ Uẩn, bọn họ đều không thích loại người thích ra vẻ như Sở Hà, trong đó Võ Chí Châu đã tiến lên một bước, định nói cái gì đó.
Nhưng…không đợi Võ Chí Châu mở miệng, có người đã mở miệng trước.
Trần Dật Thần.
“Nếu anh đã vội vã muốn đi đầu thai, vậy bây giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường!”
Dưới ánh nắng sớm, Trần Dật Thần buông xe lăn của Diệp Nam Thiên ra, tiến lên hai bước, híp mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hà, toàn thân sát ý tăng cao.
Không đề cập tới chuyện dứt bỏ ân oán hai bên, Sở Hà vừa mới xuất hiện đã kêu gào muốn giết Trần Dật Thần, chuyện này khiến Trần Dật Thần thực sự nổi giận!
Giờ phút này anh đã động sát cơ, chuẩn bị đánh bại Sở Hà trước mặt mọi người!
“Anh tìm chết!”
Bên tai vang lên giọng nói mạnh mẽ của Trần Dật Thần, Sở Hà quát lên một tiếng lớn, đột nhiên bước ra một bước, chuẩn bị rút đao ra tay.
“Làm càn!”
Đúng lúc này, đột nhiên Võ Chí Châu quát to một tiếng như là sấm sét nổ vang, khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động: “Các người coi nơi này là chỗ nào? Tổng bộ Võ Minh há lại để cho các người có thể tùy tiện giương oai như vậy ư?”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc như dao của Võ Chí Châu quét về phía Trần Dật Thần, Cơ Uẩn, cuối cùng rơi vào trên người Sở Hà.
Trần Dật Thần im lặng không lên tiếng lui về phía sau Diệp Nam Thiên, Cơ Uẩn thức thời mím chặt miệng không dám lên tiếng, còn Sở Hà thì lại không biết sống chết đối mặt cùng Võ Chí Châu.
“Vương Nhất Đao, ông dạy bảo đệ tử như thế nào vậy? Đệ tử của ông lại dám chất vấn tư cách quyết định người ứng cử của Võ Minh? Chẳng lẽ nhà họ Vương các người cho rằng có thể không phục tùng sự quản lý của Võ Minh, thậm chí muốn áp đảo phía trên Võ Minh à?”
Võ Chí Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Hà vài giây đồng hồ, tận đến khi Sở Hà tê cả da đầu, sợ hãi trong lòng, mới chuyển ánh mắt đi nhìn sang Vương Nhất Đao.
Vù!
Nghe xong lời của Võ Chí Châu, sắc mặt Vương Nhất Đao hơi đổi một chút, sau đó giải thích nói: “Rất xin lỗi Võ trưởng lão, bình thường tôi đã quản giáo đệ tử không nghiêm.”
“Sở, quay lại!” Dứt lời, Vương Nhất Đao gọi Sở Hà quay lại, sợ Sở Hà tiếp tục không biết sống chết kêu gào khiêu khích Võ Minh.
Bởi như vậy, rất có thể nhà họ Vương sẽ bị Võ Minh chụp mũ tội danh “Áp đảo phía trên Võ Minh”, chuyện này đối với nhà họ Vương tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!
“Loại sâu kiến, tôi để anh tạm thời nhảy nhót một lát…lúc kết thúc tuyển chọn chính tôi sẽ khởi xướng trận chiến sinh tử với anh, hi vọng anh đừng làm con rùa đen rụt đầu!” Sở Hà hướng về phía Trần Dật Thần cười lạnh, sau đó mới thối lui về bên cạnh Vương Nhất Đao, trong lời nói tràn ngập sát cơ lạnh lẽo, cảm giác kia giống như hôm nay cho dù như thế nào cũng phải đánh chết Trần Dật Thần.