“Hôm nay là một ngày tốt lành. Các chàng trai tham gia cuộc thi đều là các chàng trai trẻ, ừm, rất không tệ, các chàng trai này chính là niềm hy vọng cho tương lai của giới võ thuật thế giới.
Tiếp theo, họ sẽ thi đấu tại đấu trường này để chọn ra những cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ, thành tích đã quan trọng nhưng quá trình thi đấu còn quan trọng hơn, nếu bạn có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của võ thuật thì đó mới chính là lợi ích thật sự!”
“Bộp bộp bộp!”
Thanh âm Zeus vừa dứt, toàn hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dền.
“Tiếp theo đây tôi tuyên bố, cuộc thi võ học cấp thế giới Nước V, chính thức bắt….đầu!”
Thanh âm của Zeus hệt như sấm vang, truyền đi khắp bốn phương.
Trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Zeus quay người lui lại vài bước.
Odu, Bí thư trưởng của Liên minh châu Âu tiến lên một vài bước.
Odu không chỉ là Phó Bí thư trưởng của Liên minh châu Âu, mà còn là Bí thư của Liên minh võ thuật thế giới.
“Cảm ơn hội trưởng Zeus về bài phát biểu vừa rồi, và đã tổng kết chặng đường võ đạo mười năm qua, đây là những kinh nghiệm quý báu!”
Odu đầu tiên là tán thưởng lời nói của chủ tịch Zeus, sau đó nói tiếp: “Có tổng cộng 64 tuyển thủ tham gia thi đấu lần này, được chia thành 16 nhóm thi đấu, đầu tiên sẽ tiến hành thi đấu nhóm nhỏ.
Nếu trong nhóm nhỏ giành vị trí nhất bảng sẽ được vào vòng loại trực tiếp 16 chọn 8, sau đó lại quyết đấu với người dành vị trí nhất bảng của các nhóm khác, người thắng tiếp tục tham dự vòng loại trực tiếp chọn bốn, cho đến trận chung kết cuối cùng. Thời gian thi đấu là mười một ngày! ”
“Như chúng ta đều biết, cuộc thi võ thuật đẳng cấp thế giới là rầm rộ chưa từng có, và cốt lõi của cuộc thi là sự công bằng, vài giám khảo võ thuật đến từ khắp nơi trên thế giới, và các trọng tài sẽ không can thiệp vào cuộc thi của các thí sinh!”
“Trên đây là tiến trình của cuộc thi, không cần nói nhiều. Tiếp theo, tôi sẽ nhờ ông Võ Chí Châu, tổ trưởng tổ trọng tài của cuộc thi võ thuật tầm cỡ thế giới này lên tuyên thệ.”
Thanh âm vừa dứt, Odu quay người, một tay làm tư thế mời, mời Võ Chí Châu tiến lên trước tuyên thệ.
“Tôi Võ Chí Châu, thay mặt cho tất cả các trọng tài của cuộc thi võ thuật tầm cỡ thế giới này, xin thề rằng các trọng tài của chúng tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của cuộc thi trong cuộc thi này, để tuyệt đối công bằng!”
Võ Chí Châu tiến lên một bước, giơ nắm đấm phải lên cao, lớn tiếng tuyên thệ.
“Tiếp theo, tôi mời tuyển thủ đại diện cho các tuyển thủ tham gia, là đội trưởng đội hộ vệ Giáo Đình Nước V Arthur, tiến lên và tuyên thệ!”
Thanh âm Võ Chí Châu vừa dứt, gần như tất cả các ánh mắt đều hướng về phía Arthur, người đang đứng ở hàng đầu tiền ở bên phía các tuyển thủ tham gia thi đấu.
Trên mặt không chút biểu cảm, Arthur tiến lên một bước và hét lớn: “Tôi thay mặt tất cả các thí sinh tuyên thệ, tuân thủ quy định của cuộc thi, tôn trọng giám khảo và trọng tài!”
“Hay!”
Sau khi Arthur thề xong, toàn hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm của khán giả.
Odu lúc này đứng trên sân khấu, vốn không lùi lại, nhiệm vụ của ông ta vẫn chưa hoàn thành. Với tư cách là Bí thư trưởng của Tổ chức Võ thuật Thế giới, ông ta không chỉ là người chủ trì lễ khai mạc mà còn tổ chức cho tất cả các thí sinh tham gia tiến hành các hoạt động theo nhóm.
“Mọi người hẳn cũng đã biết, rằng cốt lõi của cuộc thi võ thuật đẳng cấp thế giới là sự công bằng, trước khi bắt đầu cuộc thi sẽ tiến hành bốc thăm, dùng phương thức bốc thăm để quyết định đối thủ thi đấu!”
Odu dừng lại một hồi, nghiêng người nhìn vào màn hình lớn phía sau và tiếp tục: “Theo thông lệ trước đây, sẽ chọn ra 16 tuyển thủ có thực lực tương đối mạnh, 16 tuyển thủ này lần lượt là Arthur của Nước V, William của Hắc Ám Hội Nghị, Dunney của Liên minh Châu Âu, Trần Dật Thần của nước H v.v. ”
Thanh âm của Odu vừa dứt, trên màn hình lớn phía sau liền hiện lên 16 cái tên và thông tin, sau khi khán giả ồ lên thì liền hướng ánh mắt lên màn hình lớn, tìm thứ hạng của tuyển thủ mình thích.
Ở cuộc so tài này, ngoài Trần Dật Thần, 16 tuyển thủ mạnh như William được chia trước, thì 48 tuyển thủ còn lại phải xếp hàng
“Này, người anh em, sao thế? Sao cậu lại bị phân đến nhóm thứ 16 rồi? Không phải cậu được xếp thứ 4 sao!” Trong đám người, Tam Giới thấp giọng xuống, nhỏ tiếng hỏi.
“Haiz, đó chỉ là danh sách do công ty cá cược tự đề ra thôi, căn bản là không cùng một chuyện với tổ chức cuộc thi võ học cấp thế giới, chứ đừng nhắc đến chuyện chia nhóm lần này.”
Cơ Uẩn ở bên cạnh nhẫn nại mà giải thích.
Trên sân khấu mà đám người Odu, Võ Chí Châu đang đứng có một cái thùng, trong cái thùng có đựng 48 quả banh nhỏ, mã số trên mấy quả banh này lần lượt từ 1 đến 48, căn cứ vào mã số để tiến hành xếp thi đấu với các tuyển thủ.
“Đừng để bị chọn đến nhóm 1, nếu như đối chiến với Arthur, thì hoàn toàn không có tỉ lệ thắng gì cả!”
“Cậu tưởng không gặp Arthur là xong rồi sao? Theo tôi thấy, không chỉ Arthur, mà còn có William, Dunney, thậm chí là Trần Dật Thần nước H nữa, hễ gặp mấy người bọn họ thì coi như là hoàn toàn xong rồi!”
“16 người bọn họ không phải người bình thường, đâu có ai dễ chọc vào chứ, nếu như hoang tưởng muốn đầu cơ trục lợi thì nên nhân lúc còn sớm nhận thua đi, cuộc thi lần này đấu bằng thực lực đó!”
Odu tuyên bố bốc thăm chính thức bắt đầu, thanh âm vừa dứt thì những tuyển thủ ở bên dưới đã bắt đầu không kìm được sự xáo động trong lòng mình nữa, ai nấy cũng thấp giọng bàn tán.
“Trần Dật Thần, lần này anh nhận thua vẫn còn kịp đó, nếu như tôi bị phân đến nhóm 16, thì anh không cần tiến hành đấu nữa đâu, ừm, nói chính xác, là cái mạng nhỏ của anh giữ lại đây, mấy khán giả này sẽ trở thành người đưa tiễn anh trên con đường cuối cùng!”
Vốn dĩ những tuyển thủ bên dưới đang thảo luận xôn xao, nhưng sau khi những lời nói đầy sát khí của Ron Childef phát ra, tất cả mọi người đều im lặng.
“Vậy sao? Người cuối cùng nói chuyện như vậy với tôi đã không còn sống nữa rồi, còn cái đầu của anh thì tạm thời cứ gửi ở chỗ anh đã!”
Trần Dật Thần vốn không có bị lời nói của đối phương khiêu khích, mà hoàn toàn hờ hững mà trả lời.
Giọng nói của Trần Dật Thần tuy không lớn, nhưng tất cả mọi người tại hiện trường đều nghe thấy, mục đích của Trần Dật Thần lần này không phải quán quân, mà là giết người, không biết tại sao mà trong lòng của tất cả mọi người đều bất giác sinh ra suy nghĩ này.
Thanh âm của Trần Dật Thần vừa dứt, thì tiếng bàn tán xung quanh cũng ngừng lại, lập tức yên lặng như tờ.
Lúc này tất cả các tuyển thủ đều lũ lượt nhìn sang Trần Dật Thần.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt anh, tăng thêm vài phần cảm giác khác biệt cho anh, khuôn mặt anh vô cảm, không có chút xao động cảm xúc nào, hệt như những lời hồi nãy, chẳng có gì to tát cả.
Chính một người nhìn trông bình thường, nhưng lời nói ra lại khiến trái tim của đám người chợt run lên.
Dù sao thì Trần Dật Thần cũng nói không sai, đều là sự thật, có thể nói sau khi Trần Dật Thần tự tập võ, gặp các loại hiểm nguy, thì mỗi lần đều bị anh nhẹ nhàng hoá giải.
Đối thủ cao ngạo trước đây, trước khi thi đấu cũng tràn đầy tự tin, nhưng Trần Dật Thần đã dùng sự thật để chứng minh, chỉ dùng võ mồm thì chả ích gì đâu.
Mà Trần Dật Thần dùng sức của một mình mình, xông vào Nước N, giết rất nhiều cường giả, càng có hai thần giả trong cả thần bảng, mấy chuyện này đã được truyền đến khắp nơi trên thế giới, Nước N cũng vì vậy mà chịu mọi nhục nhã.
Phải biết, bị người ta giết tới cửa, giết đi nhiều người như vậy, cuối cùng lại thoái lui một cách an toàn, không có bất kỳ chuyện gì nhục nhã hơn chuyện này nữa.
Hơn nữa, những thế lực mà Trần Dật Thần chọc vào có rất nhiều, nhưng ở trong tình hình như vậy, anh vẫn không sợ.