CHƯƠNG 751: CHÓ NHÀ CÓ TANG
Miyamoto Takeno và Đông Thần rời khỏi nơi này, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ sẽ kết thúc thi đấu với tình huống như vậy.
Khi đến bọn họ hung hăng hùng hổ, giống như cường giả đánh đâu thắng đó, mà khi đi lại như chó nhà có tang, vội vàng rời khỏi.
Không biết nếu lúc trước bọn họ đoán được kết cục thế này, liệu còn có thể kiêu căng như vậy nữa không.
Arthur, William và Dunney vẫn luôn quan sát trận đấu này, mặc dù Arthur nhìn Trần Dật Thần không vừa mắt, nhưng không biết vì sao lúc này lại sinh lòng kính phục.
Thứ Arthur kính phục là thái độ của Trần Dật Thần đối với bạn bè người thân, anh là một người trọng tình trọng nghĩa, người như vậy thì dù đi đến đâu cũng sẽ có người muốn kết bạn với anh. Bởi vì anh không cần lo lắng đối phương sẽ đâm một đao sau lưng anh, ngược lại nếu anh gặp khó khăn, chắc chắn Trần Dật Thần sẽ hết lòng hết dạ giúp đỡ anh.
William đeo mặt nạ nên không thấy rõ vẻ mặt, lúc này nhìn Trần Dật Thần trên sân, hai mắt híp lại, lộ ra ánh sáng sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Vốn dĩ khi trận đấu tiền hành được một nửa, Đông Thần kích phát gen dược lý, lại sử dụng Phá Lãng Trảm, ngay cả William cũng cho rằng Trần Dật Thần chắc chắn phải chết không nghi ngờ, lúc ấy anh ta hơi thất vọng, cũng hơi tiếc nuối.
Thất vọng là thực lực của Trần Dật Thần như vậy mà đánh không lại Đông Thần, tiếc nuối là anh ta không thể tự tay giết chết Trần Dật Thần.
Tới giai đoạn sau của trận đấu, vậy mà Trần Dật Thần chuyền bại thành thắng, đánh bại Đông Thần, nếu không phải Trần Dật Thần không có ý muốn giết anh ta, Đông Thần đã sớm chết rồi, toàn bộ quá trình thi đấu đều được William quan sát kỹ càng.
Dunney cũng xem thi đấu, từ khi trận đấu bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh ta xem rất rõ ràng, giờ phút này âm thầm gật đầu, rất coi trọng hành động của Trần Dật Thần, đồng thời cũng có lòng muốn so tài mài giữa với Trần Dật Thần.
“Đừng nói gì cả, Trần Dật Thần huynh đệ, cảm ơn!”
Đợi thầy trò Đông Thần rời đi, Thiên Ưng đi đến bên cạnh Trần Dật Thần, ôm quyền nói ra.
“Nói gì vậy, nếu là huynh đệ thì đừng khách khí như vậy!” Trần Dật Thần giả vờ tức giận nói.
“Dật Thần, tin rằng sau khi sư huynh của cậu biết hành động ngày hôm nay của cậu, nhất định sẽ rất vui mừng, cậu là niềm kiêu hãnh của anh ta, đồng thời là niềm kiêu hãnh của giới võ học nước H, cũng là niễm kiêu hãnh của cả nước HI”
Võ Chí Châu ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng khích lệ, ông ta cực kỳ hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Trần Dật Thần, có thể nói Trần Dật Thần đang bảo vệ tôn nghiêm của võ giả nước H, càng bộc lộ khí phách mạnh mẽ của người nước H, của võ giả nước H.
“Ha ha ha, không sai không sai”
Mấy người Thương Bác, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Đạo cũng gật đầu liên tục, rất tán thành lời nói của Võ Chí Châu.
*Võ trưởng lão quá khen rồi, Trần Dật Thần không dám nhận!”
Trần Dật Thần lắc đầu liên tục, khiêm tốn nói.
Đám người Võ Chí Châu hiểu rõ tính cách khiêm tốn của Trần Dật Thần, lúc này cũng không nói gì nữa, mỉm cười rời sân cùng Trần Dật Thần.
“Tiffany, cô nhìn gì thế?”
Sau khi đám người Trần Dật Thần rời khỏi đấu trường, Giáo hoàng Zeus ngồi ở vị trí khách quý nhìn Thánh nữ Tiffany lên tiếng hỏi.
Thánh nữ Tiffany bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Giáo hoàng bệ hạ, ngài vừa nói cái gì?”
“Ôi, xem ra Trần Dật Thần này đã câu hết hồn phách của cô đi rồi, đến mức cô còn không nghe thấy lời ta nói!” Không biết là vô tình hay cố ý, Giáo hoàng Zeus thở dài một hơi.
“Bệ… bệ hạ, ta… ta nào có!”
Sau khi nghe thấy lời nói của Giáo hoàng Zeus, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thánh nữ Tiffany lập tức đỏ bừng, giống như một trái táo đỏ vậy, bàn tay nhỏ nhắn còn đang nắm góc áo, dường như không biết phải làm sao.
Ngay lúc lúng túng này, Thánh nữ đảo mắt, cười nói với Thư ký trưởng Modric của tổ chức võ học thế giới: “Thư ký trưởng, phán đoán của ngài sai rồi, Trần Dật Thần thắng!”
“Ha ha, không sai, vẫn là ánh mắt của Thánh nữ tinh tường!”
Thư ký trưởng Modric thoáng nhìn Zeus, hai người không hẹn mà cùng khẽ gật đầu, đều hiểu rõ suy nghĩ của Thánh nữ Tiffany.
Trận đầu đã kết thúc, tiếng chuông trong Quảng trường Quang Minh vang lên, khán giả giải tán,
Thánh nữ Tiffany có thể xem bát kỳ trận đấu nào, chỉ cần cô ta bằng lòng.
Cô ta xem máy trận đấu của Trần Dật Thần, trong lòng hơi rung động.
“Trần Dật Thần này thật sự lợi hại, vậy mà thắng liền máy trận!”
Trong giáo đường của nước V, một tu nữ mặc hắc bào không nhịn được nói ra.
“Ừ, anh ta rất lợi hại!”
Thánh nữ Tiffany khẽ gật đầu, không nhịn được nghĩ đến khuôn mặt và dáng hình của Trần Dật Thần.
“Đúng rồi, buổi chiều là trận đầu của Thánh ky sĩ Arthur, ngài có thể dẫn tôi đi xem không?” Tu nữ mong đợi hỏi.
“Tôi hơi mệt, không muốn đi!”
Không biết vì sao, Thánh nữ Tiffany nghĩ đến sự đối lập giữa Arthur và Trần Dật Thần, hết sạch hứng thú.
“Cái gì?”
Tu nữ hơi kinh ngạc, cô ta biết Thánh ky sĩ Arthur cũng đang theo đuổi Thánh nữ, hơn nữa rất nhiều người trong Tòa Thánh biết chuyện này.
“Nếu như Trần Dật Thần và Arthur đối chiến, cô cảm thấy ai sẽ thắng?”
Đúng lúc này, đột nhiên Thánh nữ Tiffany lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là Thánh ky sĩ Arthur rồi, mặc dù Trần Dật Thần này lợi hại, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Arthur. Hơn nữa chắc chắn Arthur sẽ giành được quán quân cuộc thi lần này!”
Giọng điệu tu nữ vô cùng khẳng định.
“Có lẽ!”
Dường như Thánh nữ Tiffany không muốn nhắc đến chuyện này, không nói thêm gì nữa.
Trận đầu buổi chiều là Dunney đánh với vũ khí bí mật Munir của nước M, Trần Dật Thần cũng đến xem thi đấu.
Trận đầu này cực kỳ đặc sắc, thực lực của hai người gần như ngang nhau, cuối cùng Dunney thắng hiểm Munir trong gang tắc.
Nhưng Dunney biết đối phương không sử dụng hết toàn bộ thực lực.
“Tôi không cần phải liều mạng vì cái danh hiệu gọi là quán quân, hơn nữa sau đó còn phải đánh với William!” Đây là nguyên văn câu nói của Munir.
“Munir thật đúng là một tên vô dụng!” Khán giả thi nhau hô to, tỏ ra rất bắt mãn.
Nhưng Munir không thèm để ý.
“Trần Dật Thần nước H, tôi mong chờ trận đấu với anh, mà đây là cuộc thi võ học, anh là đối thủ tôi muốn giao chiến nhát!”
Trên đấu trường, Dunney mở miệng nói với Trần Dật Thần đang ngồi trên khán đài xem thi đấu.
“Ha ha, được, tôi cũng mong chờ!”
Trên khán đài, Trần Dật Thần đứng dậy cười nói, anh có thể cảm nhận được ý chí chiến đầu và tôn trọng của Dunney.
Dunney là một người say mê võ học, anh ta hi vọng được đánh một trận với Trần Dật Thần, cũng rất tôn kính Trần Dật Thần.
Sao Trần Dật Thần lại không như vậy chứ, Trần Dật Thần rất có thiện cảm đối với tính cách cởi mở của Dunney, vì vậy tiếp nhận khiêu chiến của đối phương.
Phải biết, đến cảnh giới này của bọn họ, nếu như không phải là chiến đấu sinh tử, so tài mài giữa lẫn nhau đều sẽ mang lại lợi ích cho nhau, có thể giúp nhau gia tăng hiểu biết về chiến đấu.
Trần Dật Thần đồng ý khiêu chiến của Dunney, sau đó Dunney mỉm cười rời đi, mà Trần Dật Thần thì ngồi trên khán đài chờ Arthur và vũ khí bí mật Shklovsky của nước G chiến đấu.
Bởi vì vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian thi đấu của Arthur và Shklovsky, vì sợ khán giả buồn chán, tổ chức võ học mở chút âm nhạc mạnh, khiến bầu không khí trở nên sôi động, còn chiều hình ảnh lên màn hình lớn, trong đó ảnh của Trần Dật Thần được xuất hiện nhiều lần trên đó, anh đã trở thành người nổi bật trong cuộc thi lần này.
Nhưng mà Trần Dật Thần cũng không có cảm nhận gì về điều này, mà trong đầu đang hồi tưởng lại chiến đấu của Dunney và Munir.
Munir không hỗ là vũ khí bí mật của quân đội, chiêu thức của anh ta có lực sát thương cực lớn, chú trọng một chiêu khống chế kẻ địch, vững, chuẩn, ác.