Tiểu Bảo Châu hít một hơi thật sâu, lại chạy về, dùng cục đá lau đi máu trên mặt đất, lấp bùn đất lên chỗ đó, lại phủ đầy lá ở cái cây gần đó lên vết máu kéo dài từ chỗ xác con sói đến tận vách núi…… Làm xong hết thảy, cô bé đã quá mệt mỏi rồi, quần áo rách mướt, đầy người toàn đất, một đứa bé ăn xin nhìn cũng tươm tất hơn so với cô bé bây giờ.
Chẳng qua trong lòng Tiểu Bảo Châu đã yên tâm hơn phần nào so với ban nãy.
Da sói đáng giá, xương sói đáng giá, thịt sói cũng có thể ăn.
Chỉ là cô bé quá nhỏ, không thể mang nó về đượcNếu tìm người, Tiểu Bảo Châu tin tưởng mình không kịp gọi người tới.
Đường xa như vậy, cô sẽ phải xuống núi, mà lúc ấy…… Mùi máu tươi sẽ dẫn đến dã thú lớn hơn, đừng nói người sẽ gặp nguy hiểm, chỉ sợ cây táo cũng không giữ được! Bảo Châu vô cùng luyến tiếc, nhiều thịt sói như vậy, đúng là vô cùng luyến tiếc.
Nhưng mà cô bé tự nói với chính mình, vô cùng kiên định mà tự nhủ: “Mạng sống của mình còn đáng giá hơn nhiều so với thịt sói! Mẹ không thể không có mình! Mình không có làm sai!”Trong lòng cô bé vẫn có chút hoảng sợ, nhưng cô vẫn không ngừng nói với chính mình: “Mình không sai.
”Nhưng mà… kia chính là một đống thịt lớn!Còn có da sói……Hốc mắt cô bé đỏ lên: “Mùa đông dùng da sói là tốt nhất.
”Nhưng mớ da sói kia bị cô ném rồi…Cứ như thế ném