Tuy rằng cô nhóc hiểu được, thực vật động vật trên núi, vốn không thuộc về bất cứ ai, ai may mắn nhìn thấy thì chính là của họ.Nhưng tâm tình vẫn rất khổ sợ, khóe mắt cũng đã đỏ hoe.
“Haizzz.”Bất lực thở dài một tiếng, cô bé ôm tâm tình mong chờ đi vào khu vực cất giữ táo, chỉ thấy còn dư lại bốn, năm quả táo nhỏ.
Quả nhiên, không phải chuyện tốt nào cũng đến cùng một lúc.Tuy rằng hôm nay cô bé bắt được một con gà rừng, nhưng lại tổn thất rất nhiều táo.
Đứa nhỏ bực tức dẩu miệng, quét mắt đến một bên....A?Tiểu Bảo Châu nhìn đống đồ vật nằm tán loạn trên mặt đất, khuôn mặt buồn bực ngơ ngác không biết làm sao.
Có điều thực nhanh cô nhóc liền nghĩ tới, đây là vừa rồi mấy người trung niên kia không cần, bọn họ muốn lấy táo, liền đem mấy thứ này vứt đi.
Nhóc con nhìn hiện trường hỗn loạn, những thứ này....hẳn là có thể tiếp tục sử dụng.
Nhóc tiến lại gần, duỗi tay lay lay, miệng nhỏ há hốc.
Cô bé mê mang gãi đầu, nhắm mắt, rồi lại mở, đều còn ở đây.
Tiểu Bảo Châu lại nhéo mạnh một bên má, a, đau quá! Đây thực sự không phải đang nằm mơ?Tiểu Bảo Châu sửng sốt, ngay sau đó nhanh tay nhặt đồ vật lên, nhét tất cả vào sọt của mình.
Đang chuẩn bị đi, nhóc lại nhìn thấy một cái áo khoác màu cam to lớn mềm mại treo trên cây, tức khắc phát ngốc nhìn chằm chằm một lúc.Đây cũng là thứ bọn họ bỏ lại sao? Thứ này là gì đây? Tiểu Bảo Châu chưa bao giờ gặp