Nếu để dành mà làm chúng bị hỏng, không phải sẽ càng đáng tiếc hơn sao? Chi bằng hiện tại cả nhà chúng ta cứ ăn, ít nhất cũng làm mình no bụng.
Hơn nữa mấy ngày này nhà ta thu hoạch vụ thu, trồng vội gặt vội quá mệt mỏi, cũng nên bồi bổ một chút.”Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Nên bồi bổ cho mẹ nhất.
Mẹ ăn thịt đi.”Cô bé liền gắp một khối thịt kho tàu cho mẹ.Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Các con tự mình ăn đi nhé, mấy ngày nay mọi người đều rất mệt.”Trong lúc cô đang nói, khuôn mặt nhỏ của Bảo Nhạc đã vùi trong bát cơm, thằng bé há mồm ăn hai miếng cơm to, chiếc đũa càng là không chút do dự liền chạy về phía thịt kho tàu.Thích Ngọc Tú: “…… Con đúng là biết chọn thứ tốt để ăn, Bảo Sơn, Bảo Châu ăn nhanh lên, đừng để cho nhóc con này cướp sạch.”Bảo Châu: “Xem con đây!”Cô bé gắp một miếng thịt lên, bàn chân nhỏ khẽ chạm vào Bảo Sơn nói: “Anh ơi mau ăn đi.”Bảo Sơn dừng một chút, thấy mẹ đang nhìn về phía mình, ừ một tiếng thật mạnh nói: “Được!”Thức ăn nhà bọn họ, trước giờ đều là canh rau suông toàn nước, đừng nói thịt, ngay cả cá đều không dám cho vào.
Bởi vì lẽ đó, mâm cơm hôm nay so với đồ ăn tết còn ngon hơn.
Tiểu Bảo Châu chống cằm ao ước: “Nếu mỗi ngày đều như vậy, thật là quá tốt rồi.”Nói xong lời này, chính mình liền cười.Cô bé biết, chuyện này là không có khả năng nha.Chuyện tốt như vậy đâu phải