Đây chính là nguyên nhân khiến cho Tiểu Bảo Sơn vô cùng phiền muộn.
Mà nhiều gia đình khác cũng đang sôi sùng sục lên, vô cùng tức giận.
Những người nông dân bọn họ chăm chỉ làm việc vì cái gì chứ? Chính là vì có nhiều thêm một chút công điểm đổi lương thực.Nhà họ Điền đầu thôn đông chính là một ví dụ.
Bà lão nhà họ Điền ở trong sân quăng đồ vật, liên tục ra sức mắng chửi người: “Đúng là một mụ đàn bà khốn kiếp, tự mình đi trộm đồ vật còn muốn liên lụy người khác, thiếu tám đời đức, ông trời như thế nào không lôi bọn hắn ra đánh chết đi.”Trong nhà, mấy bé gái đều rúc vào góc tường ngồi, không dám nói một tiếng, ngay cả Điền Cẩu Tử, đứa cháu trai được cưng chiều nhất trong nhà cũng không dám thở mạnh, thành thành thật thật rửa mặt ở trong sân.Ông Điền đang hút thuốc lá sợi, liền hắng giọng, nói: “Được rồi, bà đừng mắng người ta nữa.
Chuyện đã như vậy rồi.”Bà Điền ra vẻ mệt mỏi nói: “Chẳng lẽ tôi không được đau lòng hay sao? Trong nhà có mấy đứa cháu, mỗi ngày cũng có thể thu được nhiều hơn ba công điểm.”Chuyện này thực sự không nên tính, nếu đã tính toán lại càng không thể cho qua được, trong lòng nghẹn muốn chết.“Nếu không được tính công điểm, mấy đứa cũng đừng ở nhà nhàn rỗi chạy loạn khắp nơi nữa, ngày mai lên núi nhặt củi đi, ai cũng không được lười biếng!”Điền Cẩu Tử lắp bắp: “Bà nội……”Bà nội Điền liếc ông nội Điền một cái, nói: “Cháu trai cả không cần phải đi.”Nghe được lời này của bà Điền, Điền Cẩu Tử lập tức vui vẻ, chạy