“Em không khóc! Em là một cô bé dũng cảm!” Người khóc đầu tiên là Tiểu Bảo Châu, nhưng người lấy lại tinh thần nhanh nhất cũng là cô.
Cô bé vỗ vỗ vào hai đứa bé trai bên cạnh nói: “Hai người mau ăn cho xong đi.
Ăn xong rồi chúng ta còn phải lên núi hái hạt dẻ.”Bảo Sơn cũng lấy lại được tinh thần: “Được.
Ăn xong liền đi hái hạt dẻ.”Tiểu Bảo Nhạc: “Chị ơi……”Bảo Sơn cùng Bảo Châu đồng thanh nói: “Em vẫn ở trong cũi.”Bảo Nhạc chu miệng nhỏ, nhẹ nhàng a một tiếng, không phản kháng! Thằng bé đã quen bị nhốt trong cũi cho nên không hề có ý kiến gì hết.Bảo Sơn cùng Bảo Châu không hề chậm trễ.
Hai đứa rất nhanh lại đi ra cửa.
Đừng nghĩ rằng trời vẫn còn nóng bức mà yên tâm, thời tiết chuyển sang mùa thu chính là sự thất thường, làm người ta không thể nào dự đoán trước được.Có khả năng vừa trải qua một trận mưa thu, thời tiết ngay lập tức có thể nóng như đang trong mùa hạ hoặc đông lạnh đến mức người ta không dám bước ra khỏi nhà.Cho nên bọn họ không thể chậm trễ dù chỉ là một ngày.“Bảo Châu, nếu buổi chiều chúng ta xong nhanh một chút, có thể đi được ba lần.”Bảo Sơn tính toán một chút, cười tủm tỉm nói: “Trồng vội gặt vội còn khoảng năm, sáu ngày nữa là kết thúc.
Chờ sau khi những người lớn đó bắt đầu lên núi, hẳn là chúng ta có thể nhặt xong rồi.”Bảo Châu gật đầu.
Hai đứa bé tay cầm tay, hùng dũng oai vệ rất nhanh đi đến mục tiêu của ngày hôm nay.
Trước khi hai đứa bắt tay vào công việc, Bảo Sơn dặn dò em gái: “Tuy rằng hơi vội vàng, nhưng em cũng phải cẩn thận một chút.
Đừng để gai đâm vào tay.”Bảo Châu: “Anh giống hệt con gà mái già vậy á.”Tiểu Bảo Sơn: “……”Bảo Châu nghiêm trang nói: “Cạc cạc cạc