Đôi mắt anh dày đặc tơ máu, mặt tối sầm, nhìn một lão già nhà họ Trịnh rồi nói: “Đem tới đây!”
Anh đưa tay chộp lấy, huyết long gào thét, hốt hết mười gốc Huyết Sâm lại đây.
Ông già nhà họ Trịnh vô cùng lo lắng: “Cậu... nhóc con, Huyết Sâm này là quà nhà họ Trịnh tặng cho Vô Tướng thần cung, cậu không thể dùng nó được!”
Diệp Bắc Minh mặc kệ mọi thứ.
Anh bóp chặt mười gốc Huyết Sâm kia, chất lỏng bên trong rớt xuống miệng Nam Cung Uyển.
“Lãng phí, quá lãng phí!”, lão già nhà họ Trịnh tức giậm chân.
Nam Cung Uyển mở mắt: “Anh... Bắc Minh? Tôi đã chết rồi sao?”
“Thật may ra, chúng ta đã gặp nhau ở địa ngục rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Uyển Nhi, tôi không chết mà cô cũng không chết!”
“Chỉ cần có tôi ở đây thì cô không có việc gì hết!”
Dứt lời, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh đưa tay lên lấy ra mười ba cây ngân châm.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Chúng đâm vào cơ thể Nam Cung Uyển.
Một cảnh tưởng khiến người người khó tin đã xuất hiện, vết thương trên người Nam Cung Uyển khôi phục với tốc độ chóng mặt.
Mạc Ninh Nhi kinh hãi: “Đây là...”
Cô gái đeo khăn che mặt nhìn chăm chú đáp: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, đó là Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc đã thất truyền từ lâu!”
“Cái gì?”