“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà tình nguyện làm kẻ địch của Vô Tướng thần cung sao?”
“Cung chủ, làm sao đây, còn ra tay nữa không?”
Đến cả mười vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Chí Tôn của Vô Tướng thần cũng không nhịn được mà lùi về sau.
Đúng lúc đó.
Cô gái đeo khăn che mặt cất giọng nói: “Hà cung chủ, Y Thánh Cung cũng muốn ra mặt bảo vệ tính mạng của tên kia!”
“Cái gì?”
“Y Thánh Cung cũng muốn bảo vệ Diệp Bắc Minh sao?”
Khách khứa ở đây đều hóa đá, lòng bọn họ nhấc lên sóng to dữ dội.
Hà Vấn Thiên không thể nào tin vào lỗ tai của mình: “Cô Mộc Dao à, cô... cô đại diện thay mặt Tuyệt Trần Y Tiên đến đây đó!”
“Cô biết câu nói ấy có nghĩa gì không hả?”
Tần Mộc Dao gật đầu đáp: “Biết, đây là ý của tôi, đồng thời cũng là ý của sư phụ tôi!”
Mọi người ngơ ngác: “ Vãi đạn... tên Diệp Bắc Minh này có lai lịch gì thế?”
Tất cả khiếp sợ.
Một tên nhãi nhép đến từ hạ giới mà lại được nhiều thế lực che chở vậy ư?
“Cứ tiếp tục như vậy e rằng Vô Tướng thần cung cũng không dám động đến người nọ!”
“Tuy rằng Vô Tướng thần cung hùng mạnh, nhưng cũng không dám làm kẻ địch của bọn Thạch lão quái và Nhân Vương!”
“Còn có Y Thánh Cung tuyệt đối không thể đắc tội nữa...”
Mọi người vô cùng tò mò.
Ánh