Trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, hai ngón tay Vương Văn Quân đâm vào trán Diệp Tiêu Tiêu.
“A!”
Diệp Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng.
Con mắt thứ ba xuất hiện giữa mi tâm, chảy ra máu tươi!
“Đây là?”
“Hít!”
Mọi người hít sâu một hơi: “Sao lại như thế?”
Mặt Vương Văn Quân đầy giận dữ: “Mọi người đã nhìn thấy chưa? Diệp Tiêu Tiêu căn bản là Ma tộc!"
“Giống với tên Diệp Bắc Minh kia, hoàn toàn không phải người!”
Vương Văn Quân nặn ra dòng nước mắt: “Sư phụ, người dốc bao nhiêu công sức, cuối cùng đều bị ả yêu nữ lòng lang dạ sói này đổ xuống sông xuống biển!”
“Hôm nay tôi sẽ dùng máu của cô ta để tưởng nhớ linh hồn thiêng liêng của sư phụ!”
Giơ tay lấy raa một thanh kiếm chém vào đầu Diệp Tiêu Tiêu.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.
“Ầm”, một tiếng thật lớn, làn sương mù lan ra khắp đại điện.
Chờ đến lúc sương tan đi, thì Diệp Tiêu Tiêu đã sớm biến mất không thấy.
Vương Văn Quân sợ run, sát ý lạnh lẽo xuất hiện: “Sư phụ đã bị ả yêu nữ này hại chết, Thiên Cơ các không thể một ngày vô chủ được!”
“Từ giờ trở đi tôi sẽ nắm giữ vị trí các chủ Thiên Cơ các!”
“Bất chấp tất cả mọi thứ cũng phải bắt ả yêu nữ kia về cho tôi, vậy mới làm yên lòng linh hồn của sư phụ trên trời!”
...
Ma Uyên.
Diệp Bắc Minh vừa mới tới thì cảm giác được một luồng ma khí thuần khiết chảy vào cơ