“Không... cậu không phải người, cậu là ác quỷ...”
Phụt!
Đoạn kiếm bay qua chém bay đầu Tôn Vô Cực.
Diệp Bắc Minh dời mắt qua mấy người nhà họ Tôn còn sót lại.
Bọn họ hoảng hốt bỏ chạy như gặp ma.
Gầm gừ!
Advertisement
Tiếng rồng ngâm lên, hơn mười người nổ tung.
Diệp Bắc Minh đi trở lại chỗ Tôn Thiến, vết thương của cô ta đã ổn hơn nhiều.
Nhưng gương mặt xinh xắn ấy vẫn trắng bệch, cô ta mỉm cười nói: “Đưa em về nhà nhé?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng, anh yên lặng gật đầu.
Anh ôm Tôn Thiên vào lòng.
Bỗng nhiên, cả người Tôn Thiên run rẩy kịch liệt rồi ngất lịm.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy sức sống của Tôn Thiến nhanh chóng biến mất.
“Sao lại như thế?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không thể nào, Tôn Thiến chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.
“Cũng không bị ảnh hưởng đến gốc rễ, có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược hỗ trợ chữa trị phải không nên có phản ứng như thế mới đúng chứ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải đáp: “Nhóc à, điều này không liên quan tới Tôn Thiến”.
“Mà liên quan tới đứa bé trong bụng Tôn Thiến!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Đứa bé ư?”
“Tháp nhỏ, tại sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cơ thể mẹ gặp nguy hiểm tính mạng, đứa bé còn chưa ra đời nên nó càng sợ hãi chết lưu trong bụng mẹ!”
“Bây giờ nó chỉ có một lựa chọn, muốn sống thì phải hấp thụ sức sống của mẹ mình để bản thân toàn mạng!”
“Nếu không tìm ra được cách nào khác thì Tôn Thiến sẽ bị con mình hút cạn sinh lực!”