“Tốc chiến tốc thắng.”
Sau đó Lạc Hằng và Trần Tấn liếc nhìn nhau một cái rồi lao vút đến, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Trong nhất thời, tiếng gào thét thê lương vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Giữa không trung, chỉ thấy từng con nhiễm huyết Dực Điểu Long, chết bất đắc kỳ tử rơi xuống.
Một lát sau, những con chim bao vây khu vực của bọn Lâm Lăng đã bị dọn sạch.
“Đi.” Lạc Hằng quát lớn một tiếng, tiếp tục đi về phía trước dựa theo lộ tuyến kế hoạch ban đầu.
Trần Tấn không chút trì trệ mà lập tức hành động.
“Các ngươi đi trước, ta đuổi theo sau.” Nhưng Lâm Lăng lại ngừng lại tại chỗ, nói một tiếng với bọn Trần Tấn.
Trần Tấn và Lạc Hằng đều kỳ quái mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái.
Nhìn thấy hắn đáp xuống mặt đất, hình như đang tính xử lý những cái xác thú đó, nhớ tới đêm qua bật lửa nấu thịt thú, họ cho rằng Lâm Lăng muốn dự trữ nguyên liệu nấu ăn nên cũng không nghĩ nhiều.
Bọn họ lập tức dẫn đầu bay đi, có ngọc giản phù văn Lâm Lăng chế tác trước đó nên họ cũng không lo vấn đề đội ngũ bị thất lạc.
“Nhiều thi thể Dực Điểu Long như vậy cũng không thể lãng phí.”
Nhìn xác thú đầy đất, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong. Hiện tại tiền tiết kiệm của hắn không nhiều lắm, tất nhiên muốn chuyển hình thức tiến hóa sủng vật thành cắn nuốt tiến hóa lần nữa.
Hơn nữa, yêu thú