Trong lúc tránh đi Thi Quái, những người kia cũng đang lên đường trở về từ phương hướng đó, muốn tiến đến nơi ẩn núp gần đây. Hiển nhiên đối phương đã đi qua khu vực mà bọn Lâm Lăng đang muốn đến.
Lúc này trở về có nghĩa là nơi đó không phải là mảnh đất trung tâm - chiến trường xếp hạng.
Nếu không thì sao lại làm điều thừa kia chứ?
“Trần Tấn nói không sai, chúng ta đi xem tình hình cái đã, để dễ bề cân nhắc.” Trong lòng nghĩ như vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kiên định, bàn tay vỗ lên lưng thú một cái.
Long Nha ngầm hiểu, sát khí màu đen nồng đậm kích động, tốc độ phi hành đột nhiên tăng nhanh lên vài phần.
Mãi đến hừng đông, xuất hiện trong tầm nhìn của đám người Lâm Lăng là một mảnh đất hoang vu.
Chỉ thấy cát bụi vô tận giống như sa mạc vô biên vô hạn.
Khi tiến vào mảnh sa mạc này, tốc độ phi hành của Long Nha đột nhiên hạ thấp. Trong thiên địa cứ như có một trường áp lực nặng nề quỷ dị bao phủ, dù lấy năng lực của Long Nha cũng bị chèn ép rơi xuống tầng trời thấp. Chỉ có thể miễn cưỡng phi hành áp sát khu vực cao mấy trượng cách mặt đất.
“Có chút kỳ quái.”
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, lập tức cảnh giác.
Thân thể Lạc Hằng khẽ động, thử bay lên trên, nhưng rất nhanh lại bị đè ép xuống.
“Không cần thử.” Trần Tấn rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn quét qua bốn phía rồi nói: “Có lẽ trong sa mạc