Làm sao có thể có quen biết thân thiết gì với một vị tiểu bối nhân loại?
Đối mặt với câu hỏi của u Dương Lâm, Lâm Lăng suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
Nói đúng ra thì hắn cũng từng gặp được linh thức còn sót lại của u Dương Cung, chứ cũng chưa từng tiếp xúc với u Dương Cung của vạn năm trước.
“Bí mật.”
Lâm Lăng bình tĩnh cười nói: “Nếu như ngươi muốn biết thì có thể quay trở về hỏi bà nội của ngươi.”
Câu trả lời mơ hồ như thế nhất thời khiến cho u Dương Lâm lại càng tò mò hơn.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta khẽ chớp, nàng ta nhìn về phía Lâm LĂng với vẻ kỳ lạ. Chẳng lẽ bà nội với người kia có bí mật gì đó không thể cho ai khác biết được? Ông nội qua đời sớm nhưng suốt bao nhiêu năm qua, mặc dù bà nội không còn ham muốn nhưng chắc ít nhiều cũng có nhu cầu sinh lý.
Lẽ nào…
Nghĩ vậy, hai má u Dương Lâm đỏ lên, nàng ta phát hiện mình nghĩ hơi quá. Lúc này, nàng ta lập tức lắc đầu, đè nén mọi suy nghĩ trong lòng.
Thấy Lâm Lăng thật sự không muốn nói thêm, u Dương Lâm khẽ mím đôi môi đỏ mọng, đành phải từ bỏ.
“Đúng rồi, ngươi có biết làm cách nào để trứng đá có thể hồi sinh và nở ra lần nữa không?”
Chợt u Dương Lâm chuyển đề tài, quay sang hỏi Lâm Lăng.
Trứng đá?
Nghe vậy, đám người bên cạnh Lâm Lăng hơi kinh