Cảm ứng được linh hồn công kích của mình đối với Lâm Lăng không còn có chút tác dụng nào, ánh mắt của tên võ giả Tử tộc kia không khỏi dâng lên vẻ kinh sợ.
Ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, mơ hồ sắc mặt xuất hiện một tia suy tư khó đoán.
Linh hồn công kích không có hiệu quả, tử khí lại bị hỏa diễm khắc chế.
Kế tiếp chiến đấu như thế nào không thể nghi ngờ là làm cho võ giả Tử tộc này cảm thấy có chút khó suy nghĩ.
"Chỉ cần không cho hắn đến gần, liền có cơ hội chiến thắng."
Võ giả Tử tộc nhìn ra chiến kỹ của Lâm Lăng, thuộc loại võ giả cận chiến.
Trong lòng chuyển ý niệm, dường như hắn ta đã có sách lược.
"Hiện tại ngươi nhận thua, có lẽ còn kịp."
Lâm Lăng vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói. "Thằng nhãi, trước tiên đừng quá tự tin, chỉ sợ chờ ngươi chết như thế nào cũng không biết." Võ giả Tử tộc nhe răng cười một tiếng.
Vừa dứt lời, hai tay hắn ta mở ra, tử khí cuồn cuộn như thủy triều đột nhiên mạnh mẽ tuôn ra.
Trong nháy mắt, tử khí hóa thành từng đạo chùm sáng màu xám như dây xích, hướng ra bốn phía nhanh chóng khuếch tán.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã hình thành một cái lưới xích lớn, trực tiếp bao phủ khu vực của Lâm Lăng.
Ánh mắt Lâm Lăng lạnh nhạt nhìn quanh xung quanh, đã thấy vô số tử khí kia tùy ý chuyển động đúng là rất nhanh co rút lại mà đến.
Không khó để nhận ra, nếu bị tử khí này chạm vào thân thể, tất nhiên sẽ không có chuyện gì tốt.
"Hắc Liên Tử Ngục! Không nghĩ tới sư huynh lại dùng tới chiêu này, một khi bị trói buộc