Bởi vì bốn người trước mắt, chính là ba huynh đệ của hắn và Lôi Oánh Oánh.
“Lão đại!”
Lúc này Lâm Lăng còn đeo mặt nạ và mặc trang phục của Chấp Sự Huyết Bào, nhìn vô cùng thần bí, nhưng nhờ vòng xoáy Luân Hồi ở hai mắt giúp đám người Tần Vũ lập tức nhận ra hắn.
Lão đại?
Chẳng lẽ hắn là...
Ở bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của Lôi Oánh Oánh hơi dao động, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Người thần bí này, chẳng lẽ chính là Lâm Lăng ca ca kia?
Trong lòng thầm đoán, hai mắt Lôi Oánh Oánh nhất thời sáng ngời lên, đôi mắt to sáng như sao, chớp chớp nhìn Lâm Lăng.
Cho tới nay, nàng vẫn vô cùng tò mò về Lâm Lăng.
Nhất là sau khi nghe được đủ loại tin đồn về hắn, lòng hiếu kỳ này của nàng càng thêm bành trướng hơn. Nhưng sư phụ cực kỳ nghiêm khắc đối với nàng, mỗi ngày không làm gì ngoài tu luyện, căn bản là không có thời gian tự do làm việc riêng.
Dẫn đến trong khoảng thời gian ở Điện Tông, nàng không chỉ không cách nào gặp mặt ca ca, mà ngay cả ba vị nghĩa ca thường xuyên được nhắc tới cũng không có thời gian đi ra mắt làm quen.
Cũng may, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy...
"Thì ra huynh chính là Lâm Lăng ca ca, chẳng trách vừa huynh rồi biết tên của ta."
Lôi Oánh Oánh nhẹ nhàng bước chân, đi tới trước mặt Lâm Lăng, vẻ mặt mừng rỡ cảm kích nói: "Cám ơn huynh.”
Ánh mắt Lâm Lăng chuyển hướng về phía Lôi Oánh Oánh, mỉm cười nói: "Lôi Mông là nghĩa đệ của ta, theo lý thì ngươi cũng là muội muội của ta, giữa huynh muội, không cần nói cám ơn.”
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như một tảng đá rơi vào mặt nước bình tĩnh, trong nháy mắt, trái tim Lôi Oánh Oánh tựa như