Ở cánh cửa quán rượu, Hoàng Tinh Nghị vừa tiến vào thì ánh mắt đã trực tiếp phóng về hướng Đài Cầm.
Nhìn mỹ nữ dịu dàng đánh đàn kia, đôi mắt hắn ta trở nên xuất thần, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.
“Hả?”
Sau đó hắn ta xoay chuyển ánh mắt, khi nhìn thấy vị trí ngồi uống rượu ngày thường của mình lúc này đã bị người khác chiếm cứ, đang muốn bước đến thì lại dừng chân.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Tinh Nghị lại không có chút phản ứng nào. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn ta lại bước ra lần nữa, lập tức đi về hướng bàn tiệc của Lâm Lăng.
Lâm Lăng ngước mắt liếc nhìn đối phương một cái, bình tĩnh tiếp tục uống rượu nghe nhạc.
“Không ngại ta cùng ngồi một bàn chứ?” Khi mọi người ở đây cho rằng Hoàng Tinh Nghị sẽ buông lời uy hiếp Lâm Lăng nhường lại vị trí, nhưng hắn ta lại rất phong độ mà nhẹ nhàng hỏi.
“Có vị trí thì tùy ý.” Lâm Lăng không tỏ ý kiến mà thản nhiên nói.
Nhưng bàn tiệc này lại không còn ghế dựa.
“Hoàng thiếu gia, tiểu nhân sắp xếp cho ngài ngay.” Tiểu nhị trong tiệm được chưởng quầy dặn dò nên vội vàng chạy tới cung kính nói.
“Không cần phiền phức.”
Hoàng Tinh Nghị mỉm cười, một luồng dao động linh lực tràn ngập ra từ trên người hắn.
Sau đó hắn giơ bàn tay lên, linh lực nhanh chóng dâng trào ở trước người, lại ngưng tụ ra một cái ghế và một cái bàn tiệc.
Kết cấu đó nhìn từ tạo hình hay là kích cỡ gần như y hệt với bàn ghế trong quán rượu.
Linh lực hóa hình!
Thấy thế, ánh mắt những khách khứa xung quanh lập tức chớp động.
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn thản nhiên như lúc ban đầu. Linh lực của đối phương thật sự