“Có.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu: “Ta có một người bạn tên là Vệ Quý Nguyên, hắn cũng ở Cửu Huyền Tông.”
“Thì ra ngươi quen biết tiểu Vệ.” Ánh mắt Cơ Thanh Vũ khẽ nhúc nhích, cười thật đẹp và nói: “Tính theo vai vế thì hắn còn phải gọi ta một tiếng sư tỷ.”
Nghe vậy, đôi mắt Lâm Lăng không khỏi quay lại nhìn Cơ Thanh Vũ thêm một cái.
Hắn vốn cho rằng, nàng cũng tới tham gia sát hạch tông môn, thì ra đã là đệ tử của Cửu Huyền Tông.
“Rượu ngon, đa tạ.”
Sau đó, Lâm Lăng xách bầu rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm lấy bầu rượu còn lại.
“Nếu muốn cảm ơn thì có thể đàn tấu khúc nhạc vừa rồi lần nữa hay không.” Khóe miệng Cơ Thanh Vũ nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp.
“Được thôi.” Lâm Lăng cười khẽ, sau đó đặt bình rượu qua một bên rồi ấn đôi tay lên cây đàn, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn.
Dây đàn được khảy vang, tiếng đàn du dương lại truyền ra lần nữa.
Có lẽ do đủ rượu nên hứng khởi, thậm chí còn Lâm Lăng hát lên ca từ của[Tinh Nguyệt Thần Thoại].
“Hình ảnh tốt đẹp nhất cả đời ta”
“Chính là gặp được nàng”
“Trong biển người mênh mang lẳng lặng ngóng nhìn nàng”
“Xa lạ lại quen thuộc...”
Dưới sự vận chuyển của linh lực, âm điệu của Lâm Lăng gần như không có chút lạc nhịp nào, thậm chí giọng hát trong sáng càng trở nên uyển chuyển êm tai.
Mà ngón tay bay múa trên đàn cổ, mỗi lần khảy lên từng dây đàn đều như làm rung động nổi lòng của Cơ Thanh Vũ.
“Ca từ thật đẹp...”
Trong nhất thời, Cơ Thanh Vũ nghe đến ngây người.
Tiếng