“Không vội, qua nghi thức phong chức năm ngày sau thì ngươi mới được xem như Thánh Tử của Cửu Huyền Tông, đến lúc đó ngươi có thể mặc sức hưởng thụ tài nguyên tu luyện của ba điện sáu các.” Hậu Thiên Thành cười khẽ và lắc đầu.
“Nhưng bổn tọa có thể âm thầm tặng trước cho ngươi một ít.”
Trên lhuôn mặt già nua của ông ta hiện ra một ý cười hiền lành: “Võ học, linh đan, linh khí, ngươi cần loại nào?”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên, trực tiếp trả lời: “Muốn hết.”
Đồ ngốc mới lựa chọn. Hắn tin tưởng, lấy địa vị đứng đầu một tông của Hậu Thiên Thành, với số lượng của cải dồi dào đó thì keo kiệt đến mức nào cũng sẽ không quá kém.
“Được, đủ thành thật.” Nghe vậy, Hậu Thiên Thành lập tức thoải mái cười.
Ông ta cũng không có chút bất mãn nào vì sự tham lam của Lâm Lăng, hình như rất thưởng thức tính tình ngay thẳng như vậy.
Tiếp theo, ông ta vung bàn tay lên, linh lực mênh mông cuồn cuộn kích động, trước người Lâm Lăng lập tức hiện ra ba vật phẩm.
Một lọ linh đan.
Một ngọc giản công pháp.
Một cây trường thương.
Bởi vì không biết hai thứ đầu tiên cụ thể là vật gì nên Lâm Lăng cũng không có cảm giác bao lớn, ánh mắt hắn lập tức bị trường thương trước mắt hấp dẫn.
Toàn thân cây thương màu đỏ đậm, trên đó phủ kín lớp vảy chi chít, chiều dài chừng hai mét, trong mơ hồ tản ra một luồng dao động năng lượng nóng rực.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì đây tuyệt đối là binh khí cấp linh bảo!
Thậm chí Lâm Lăng còn phát giác Long Linh trong cơ thể có một tia rung động.
“Chất liệu chủ yếu luyện thành thương này là từ long cốt, vảy bên ngoài nó được lấy từ vảy cứng