Lâm Lăng liếc nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng Lữ Tá cũng đang ngồi ở hàng ghế đầu dành cho khách quý.
“Lâm huynh, chúng ta qua ngồi ở bên kia đi.”
Vệ Quý Nguyên nhìn số ghế, vừa hay lại ở ngay bên cạnh Lữ Tá.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Sau khi ngồi vào chỗ, Lâm Lăng thì thầm một tiếng.
“Ngươi có ý gì?”
Hiện tại, dường như tất cả dây thần kinh của Lữ Tá đều bị kích thích bởi sự xuất hiện của Lâm Lăng. Nghe được lời nói của đối phương, hắn ta nhíu mày nhìn về phía Lâm Lăng.
“Ta có nói chuyện với ngươi ư?”
Lâm Lăng nhếch miệng cười.
Câu hỏi vặn lại khiến cho Lữ Tá nhất thời không nói nên lời, sắc mặt tái mét.
“Không hài lòng thì nói nhiều làm gì!”
Lữ Tá hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, không muốn để ý tới Lâm Lăng. Bằng không hắn ta thực sự lo lắng mình không kìm nén hận ý cùng với sự tức giận trong lòng mà ra tay đánh Lâm Lăng. Ra tay đánh bại Lâm Lăng mở một nơi nhỏ bé như thế này không phải là cảnh tưởng mà hắn ta muốn.
Khi thời gian đấu giá ngày càng tới gần, số lượng người đổ vào sảnh đấu giá đông như kiến. Chỉ trong vòng mười phút, sảnh đấu giá khổng lồ đủ sức chứa hàng nghìn người dần trở nên náo nhiệt. m thanh trò chuyện ồn ào vang khắp cả sảnh đấu giá.
Lúc này, cũng có một nhóm người đi tới khu vực dành cho khách quý gần Lâm Lăng. Cả tám người trẻ tuổi đó đều khiến cho hắn chú ý. Tất cả bọn họ đều có khí chất phi phàm, dao động linh lực mạnh mẽ toát ra.
Khi nhóm võ giả ở đây nhìn thấy mấy thanh niên hào kiệt này, trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ kinh sợ. Bởi vì tám người kia đều mặc trang phục tông môn của ba điện sáu các. Huy hiệu trên ngực của bọn họ đại diện cho thân