Lâm Lăng cùng những người bán khác đều tự đi về phía phòng tài vụ nội sảnh.
“Ngươi tên là Lâm Thiên đúng không, nhờ ngươi mà ong thú của ta mới bán được giá cao.”
Đang đi, phía sau lưng Lâm Lăng truyền đến tiếng của người áo đen thần bí.
Lâm Lăng quay đầu nhìn đối phương một cái cười nhạt nói: “Đáng tiếc giá cao quá ta không mua được.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Lăng nhìn về phía người đàn ông thần bí, khuôn mặt bị áo choàng che lấp hơn phân nửa.
Mặc dù không có cách nào thấy rõ được khuôn mặt, nhưng nhìn phần da căng đầy kia hiển nhiên là một người thanh niên.
Sau đó hai người đều không nhiều lời nữa, im lặng đi vào phòng tài vụ nội sảnh.
Nhìn thấy Lữ Tá lúc này đã gom đủ một nghìn vạn đá Linh Dương từ trong tay đám đệ tử trưởng và Hoàng Tinh Nghị rồi hoàn thành giao dịch.
“Một nghìn vạn tuy là không ít nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì.”
Ánh mắt hắn ta chớp động nhận lấy hộp sắt của lôi đình mật ong.
“Không giống một số người đến cuối cùng cũng không có chí khí nói ra.”
Nhìn thấy Lâm Lăng đi tới, giọng nói của Lữ Tá tăng lên vài phần, giống như đang lấy le với chiến lợi phẩm của mình.
Lâm Lăng nhàn nhạt không nói, nhận lấy tiền bán đấu giá hai viên Thánh Linh Đan của mình, bảy trăm tám mươi vạn.
Người áo đen thần bí cũng nhận lấy tiền của mình.
“Thì ra ngươi chính là chủ bán!”
Ánh mắt Lữ Tá hơi trầm xuống, thoáng cái nhận ra người áo đen thần bí.
“Dùng loại thủ đoạn này để tăng giá chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
Lữ Tá hừ lạnh một tiếng khinh thường nói