“Hóa ra con phù khôi thú lúc nãy là do các ngươi giở trò quỷ!”
Lữ Tá nhìn chằm chằm hai người Lâm Lăng, hắn ta lạnh lùng nói.
Việc lôi đình ong mật trốn thoát cộng với màn kịch vừa rồi đã khiến cho hắn ta vô cùng tức giận.
Ngay lập tức, hắn ta đưa mắt nhìn Lâm Lăng và người đàn ông mặc đồ đen thần bí với ý muốn tìm ra dấu vết của con ong lôi đình nhưng lại không thấy gì.
Vì hiện tại Lâm Lăng ăn mặc giống như một thích khách nên thật ra đám người Lữ Tá vẫn chưa nhận ra hắn.
“Các ngươi đã bắt được con ong kia rồi sao?’
Lữ Tá kìm chế cơn giận, hắn ta lạnh lùng chất vấn.
Lâm Lăng thấp giọng nói: “Có bắt được hay không, chẳng phải ngươi đã nhìn thấy rồi sao.”
Người mặc đồ đen thần bí liếc nhìn Lâm Lăng với vẻ kỳ quái.
Hắn ta thật sự không nghĩ ra rốt cuộc Lâm Lăng đã giấu ba con thú nhỏ kia ở đâu vì nhẫn không gian không thể lưu trữ được các vật sống. Sự biến mất của ba con sủng vật khiến cho hắn ta cảm thấy rất khó tin nhưng hắn ta cũng chỉ có thể đứng ở một bên xem Lâm Lăng giở trò gì.
Tuy nhiên sự phẫn nộ của Lữ Tá hiện tại cũng đang chĩa về phía hắn ta.
“Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi chính là người sử dụng sức mạnh tinh thần phá bỏ niêm phong của chiếc hộp sắt.”
Lữ Tá nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ đen thần bí, lạnh lùng nói: “Điều này cho thấy chắc chắn con ong kia đã bị ngươi giấu đi!”
Người đàn ông mặc đồ đen thần bí phất tay nói: “Thật đáng tiếc, ngươi chỉ đoán đúng một nửa thôi!”
Nghe vậy, sự lạnh lùng trong mắt của Lữ Tá lại càng đậm