“Mong Lữ Tá đừng làm những chuyện gì quá khác người.”
Trong lòng Hậu Thiên Thành thầm than nhẹ một tiếng.
Mà lúc này, thân hình của Lâm Lăng cũng đã bay lên không đạt đến độ cao bằng với Lữ Tá.
Hai bên đối mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hai người giống như đang va chạm trên không trung, bộc phát ra chiến ý nồng liệt.
Bàn tay Lâm Lăng nắm chặt trong hư không, Hỏa Lân Long Thương thoáng hiện ra trong tay hắn tản mát một luồng ánh sáng lửa sáng quắc.
Sau đó hắn giơ trường thương lên.
Mũi thương sắc bén cũng nhắm vào đối phương lạnh lùng nói. “Từ khi ta nhập của Cửu Huyền Tông đã thường nghe nói ngươi là đồ đệ của chưởng giáo và rất là lợi hại.”
“Nói thật thì với số tuổi hiện giờ của ngươi, cộng thêm các loại tài nguyên phong phú rồi tu vi bậc 6 Thánh Vực. Ta chả thấy ngươi mạnh ở chỗ nào cả!”
Ánh mắt Lữ Tá hơi trầm xuống, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Lời nói đầy mùi thuốc súng này đã nhất thời khiến cho các đệ tử tông môn trong quảng trường kích động.
Loại phản ứng này không phải là đang tán thành lời nói của Lâm Lăng. Mà là ngược lại nghĩ Lâm Lăng càng chọc giận Lữ Tá thì trận đấu tiếp theo tất nhiên sẽ bị chết nhanh hơn.
“Đồ đệ của chưởng giáo khiêu chiến thánh tử, thật là có chút thú vị.”
Tông chủ của Thiên Kiếm Tông vuốt vuốt râu bạc trắng hăng hái cười nói.
“Chẳng biết là bên nào sẽ thắng.”
Tông chủ ‘Khổng Phụ’ của Linh Môn Tông cũng có giọng nói đầy vẻ mong đợi.
Lần này bọn họ đích thân đến đây là muốn