Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Lâm Thiên, tuy rằng ngươi là Thánh Tử được sư tổ công nhận nhưng còn phải xem ngươi có thực lực để ngồi vững vị trí này không đã!”
Lữ Tá ngồi trên lưng thú và nhìn chằm chằm Lâm Lăng với ánh mắt lạnh lùng.
“Nếu như bây giờ ngươi chịu nhận thua và chủ động từ bỏ vị trí Thánh Tử thì có lẽ ta còn có thể cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi thấy sao?”
Khi hắn ta nói lời này, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức như thể mèo vờn chuột.
Rõ ràng hắn ta rất tự tin với sức chiến đấu của hai con thú. Cho dù Lâm Lăng có kỹ năng võ thuật xuất chúng cùng với khả năng chiến đấu vượt trội thì hiện tại đối mặt với hai con thú cũng là một con đường chết!
“Bản lĩnh không cần nói, cứ đánh thử là biết.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên dường như không để ý tới vẻ kiêu ngạo của đối phương. Hắn nhìn lướt qua chỗ Hậu Thiên Thành, dường như ông ta không tỏ thái độ khi thấy Lữ Tá triệu hồi sủng vật.
Điểm này lại là ưu thế của hắn. Kể từ khi Lâm Lăng đạt được sủng vật chiến đấu từ hệ thống tiến hóa thần cấp, hắn còn chưa từng sợ ai bao giờ.
“Một khi đã vậy, ta sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của hai sủng vật của ta như thế nào!”
Lữ Tá nheo mắt lại, giọng nói đột nhiên trở nên tàn nhẫn: “Lên!”
“Gào!”
Hai con thú vốn đã chuẩn bị xong từ lâu, lúc này bọn chúng há miệng gầm thét và lao thẳng về phía Lâm Lăng.
“Cắn chết hắn!”
Nhất thời đám đệ tử