Ở bên cạnh, Khổng Phụ hình như nghĩ tới điều gì lập tức bổ sung thêm câu. “Hơn nữa thi đua Chủng Tộc Thiên Tư Bảng chỉ có thể dựa bằng binh khí và võ lực của bản thân, không được mang theo sủng vật xuất chiến đấu.”
“Vì vinh quang của tộc người cũng như công bằng công chính, lần so tài này ngươi cũng không được triệu hoán sủng vật ra tác chiến.”
Nghe thấy nói thế, cho dù tính cách Hậu Thiên Thành tốt đến mấy thì trên mặt cũng dâng lên một vẻ cau có xấu tệ.
Cho dù thua bất kì người nào thì Cửu Huyền Tông cũng mất đi suất tham gia, đây được gọi là công bằng công chính cái khỉ gì chứ?!
“Hà hiếp người thái quá rồi đó, không nên đồng ý với bọn họ!”
“Không sai, hơn nữa còn là một đánh hai, hoàn toàn không chút công bằng nào!”
Các đệ tử Cửu Huyền Tông trong sân lúc này cũng cực kỳ bất mãn ồn ào huyên náo.
Đối mặt với sự khiêu khích của ngoại tộc, bọn họ ở đằng sau không nghi ngờ gì biểu hiện ra sự đoàn kết của đệ tử tông môn.
Tuyệt đại đa số người hầu như đều đứng về phía Lâm Lăng, cùng chung một kẻ thù.
Nhìn thấy một màn này, Hậu Thiên Thành âm thầm vui mừng.
Cứ tưởng rằng Lữ Tá chết rồi sẽ khiến Lâm Lăng và các thế hệ trẻ của tông môn sinh ra sự ngăn cách thậm chí là xa lánh.
Nhưng hành vi của Thiên Kiếm Tông và Linh Môn Tông trước mắt này lại là thời cơ để hình thành sự hòa hoãn giữa đối bên.
Nếu như Lâm Lăng chiến thắng ở trong cuộc chiến này. Như vậy hắn tất nhiên sẽ tăng thêm danh tiếng ở trong thế hệ trẻ, sau này mới có thể dẫn dắt toàn bộ tông môn.
Trong lòng thầm nghĩ lại, ánh mắt Hậu Thiên Thành chớp động, hiển nhiên đã nghĩ ra điều gì khác.
Ông quyết định mạo hiểm một lần cùng với Lâm Lăng.