Ngay khi thân hình vạm vỡ của Kình Thiên đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, lưỡi rìu trong tay hắn ta bùng lên ngọn lửa rực rỡ chém về phía ánh sáng trận pháp ở trên đỉnh.
Tuy nhiên, Tiểu Bạch đã tới trước hắn ta một bước và xuất hiện ở phía trên đại sảnh.
Ầm!
Hạo Thiên Huyền Bổng lập tức được biến lớn thêm một vòng và mang theo nguồn sức mạnh đáng sợ đập xuống.
Thấy vậy, trong lòng Kình Thiên sợ hãi, hắn ta vội vàng rút rìu chắn trên đỉnh đầu.
“Keng!”
Khi cây gậy và chiếc rìu va vào nhau, ngọn lửa bùng lên và phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp trào ra từ Hạo Thiên Huyền Bổng. Kình Thiên chỉ cảm thấy có một ngọn núi đang đè thân mình khiến cho cả người hắn ta rơi xuống dưới.
Xùy!
Ngay khi thân thể hắn ta sắp chạm đất, đột nhiên một đạo lôi đình màu tím dữ dội ập đến bổ thẳng vào người hắn ta.
“A!”
Liên tục bị đánh trọng thương nặng nề, Kình Thiên hét lên đầy thảm thiết và há mồm phun ra một ngụm máu. Tuy nhiên hắn ta còn chưa kịp lấy lại sức thì ba con Hổ Bá, Nghĩ Hoàng và Lang Vương tiếp tục xông tới.
“Đáng ghét!”
Kình Thiên giận dữ bổ rìu đỏ thẫm về phía Nghĩ Hoàng.
Thế nhưng kỹ năng mà Nghĩ Hoàng giỏi nhất không phải là tấn công mà là phòng thủ. Chiếc rìu bổ thẳng vào thân thể chứa đầy hỏa văn, tuy lực bổ mạnh nhưng lại bị bật ngược lại. Trên thân thể của nó chỉ lưu lại một vết lõm nhỏ, chẳng gây tổn thương gì đến nó.
“Làm sao có thể!”
Thấy vậy, Kình Thiên sợ tới mức