"Á." Bị kéo xuống giường Lạc Y Cầm bởi vì cơn đau đớn ở mông mà tỉnh lại.
Nâng đôi mắt sương mù lên, nàng muốn nhìn xem kẻ nào muốn chết dám kéo nàng xuống giường, còn làm nàng đau như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Cầm, trong mắt Mộc Hi Ngôn xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng trong ấn tượng của hắn đã sớm đem lạc Y Cầm trở thành nữ tử không biết liêm sỉ đến quyến rũ hắn, cho nên rất nhanh liền che dấu sự ngạc nhiên kia đi.
"Ngươi là ai? sao lại ném ta xuống giường?" Lạc Y Cầm nổi giận đùng đùng hỏi, bình thường bị người đánh thức tính tình đã khó chịu, hơn nữa lại còn dùng phương thức này đánh thức nàng.
Ngoại trừ lúc nàng bị nhị hoàng huynh Cung Y Tuyền đuổi giết có chút chật vật, đến bây giờ vẫn còn chưa từng có người dám đối xử với nàng như vậy a!
"Hừ! Ngươi ngủ ở trên giường ta lại còn hỏi ta là ai? Nôn nóng bò lên giường của ta như vậy, thật là không biết xấu hổ." Trong ánh mắt Mộc Hi Ngôn lộ ra vẻ khinh thường, giọng điệu vô cùng châm biến.
Lông mày Lạc Y Cầm nhíu chặt, ánh mắt đỏ lên, quăng cho Mộc Hi Ngôn một cái tát.
Nghĩ đến nàng đường đường là công chúa, lại bị người khác nói thành nữ tử không biết xấu hổ, tâm tình tốt đều bị hắn làm hỏng.
"Ngươi..... ngươi dám đánh ta." Mộc Hi Ngôn không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, gân xanh trên trán nổi lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng bị nữ tử đánh qua, nếu truyền ra hắn còn mặt mũi nào tồn tại.
"Vì cái gì ta không dám đánh ngươi? Ngươi cho là ngươi là ai? Kẻ nào sốt ruột bò lên giường của ngươi?" Kỳ thật lúc vừa mới nghe được hắn nói nàng ở trên giường hắn nàng liền đoán được hắn là ca ca Mộc Hi Ngôn của Ly Yên, nhưng mà nếu Mộc Hi Ngôn đối với nàng như vậy, nàng cũng không cần khách khí.
"Chẳng lẽ hiện tại ngươi không phải bò lên giường của ta sao? Có nữ tử nào không biết liêm sỉ ngủ ở trên giường nam nhân xa lạ? Ta không biết ngươi dùng cách nào để vào phủ Thừa Tướng, nhưng ta nói cho ngươi biêt, bây giờ ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, nữ tử không biết xấu hổ như vậy không xứng ở nhà ta, một chút giáo dưỡng cũng không có."
Mộc Hi Ngôn mở miệng nói chuyện thẳng thắng, tuyệt không bận tâm đến cảm nhận của Lạc Y Cầm. Mỗi một câu nói ra đều đả kích lòng của nàng.
"Ta nói cho ngươi biết, là nương ngươi để cho ta ngủ ở trong phòng ngươi, nàng nói các sương phòng khác đều phải sửa lại, hơn nữa nàng còn nói ngươi hẳn là không trở về, ta mới chịu đáp ứng."
Nói xong, hai mắt Lạc Y Cầm ướt át, răng trắng cắn lấy môi, hung hăng trợn mắt nhìn hắn sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lạc Y Cầm đường đường là công chúa, từ nhỏ đã nghe người a dua nịnh hót mà lớn lên, chưa từng nghe qua lời nào khó nghe, cho dù nàng không thích những lời a dua nịnh hót đó, nhưng nàng cũng không thể chịu được vũ nhục như vậy.
Mộc Hi Ngôn nghe Lạc Y Cầm nói mà sững sờ một phen, không kịp phản ứng, khi nhìn thấy nàng huyễn lệ ướt át xoay người rời đi, trong lòng hắn bỗng nhói lên một cái, chẳng lẽ mình hiểu lầm nàng sao? Nương của mình tự mình biết, bà vì giúp mình tìm thê tử, nói dối cũng nói được, vẻ mặt cùng ánh mắt ủy khuất vừa rồi của nàng cũng không giống làm bộ, chẳng lẽ lần này là mình sai rồi?
"Lạc cô nương, làm sao vậy, làm sao mắt lại đỏ? Người nào khi dễ ngươi? Ta giúp ngươi đi giáo huấn hắn" ngoài cửa truyền đến giọng nói thân thiết của Dung Thiến, Mộc Hi Ngôn vội
vàng đi ra ngoài.
"Thiến Nhi, đừng vội." Mộc Lâu Thư ở bên cạnh trấn an Dung Thiến.
"Phu nhân, ta không sao, không ai khi dễ ta." Lạc Y Cầm miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng trào ra một dòng nước ấm. Cho dù nàng không thích Mộc Hi Ngôn, nhưng mà nàng không muốn vì chính mình mà giữa bọn họ trở nên không thoải mái, nàng khinh thường loại chuyện chém một đao sau lưng người thế này.
"Không ai khi dễ ngươi làm sao có thể khóc? Nói cho ta biết, có phải hay không là xú tiểu tử Ngôn Nhi?"
Dung Thiến dùng tay chỉ vào Mộc Hi Ngôn vừa đi ra.
Bà vốn hi vọng nhi tử của mình nhìn thấy Lạc Y Cầm trong lúc người ta thương tâm nhất, liền tính toán để cho nàng ngủ ở trên giường hắn. Coi như đã xem nàng là người nhà, nhưng ai biết hắn lại cứng đầu đến thế, đúng là không nghĩ tới tiểu tử này lại không hiểu phong tình như vậy, cư nhiên khiến cô nương nhà người ta khóc. Thân làm mẹ như bà đã đem nữ tử tốt như vậy đến trên giường hắn, sao hắn lại không chiu thông cảm cho người làm mẹ như bà chứ?
Lạc Y Cầm lườm Mộc Hi Ngôn, cuối cùng cứng ngắc lắc đầu.
"Nương, sẽ không phải là người lừa nàng lên giường con chứ?" Mộc Hi Ngôn bất đắc dĩ hỏi han, trên người oán khí sâu đậm.
"Xú tiểu tử, cái gì kêu lừa gạt?" Dung Thiến trừng mắt nhìn Mộc Hi Ngôn, đi đến trước mặt hắn kề vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Đây là nương giúp con có được hay không?"
"Nương, người không phải là giúp ta, đây là người đang hại ta, lại còn hại cô nương nhà người ta." Lần này biết rõ chân tướng Mộc Hi Ngôn đối với Lạc Y Cầm vô cùng áy náy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ly Yên lướt trên ánh trăng từ từ đi tới. Nàng vừa mới về đến nhà liền nghe thấy có tiềng ồn ào, liền vội vội vàng thay đổi toàn thân hắc y ra, đến nhìn xem, bất quá đại khái nàng cũng có thể đoán được là chuyện của sư tỷ cùng ca ca mình rồi.
Gió nhẹ lướt qua tóc dài đen tuyền tú lệ của nàng, ánh trăng chiếu rọi khiến nàng càng trở nên đặc biệt, trong veo mà lạnh lùng đến mê người.
Mộc Hi Ngôn nhăn mặt nhíu mày nhìn nữ tử tuyệt sắc từ đàng xa đi tới, cảm giác có chút thân thiết quen thuộc, nhưng mà bởi vì phần lớn cảm xúc đều đã bị mất tự nhiên cùng áy náy chiếm lấy, cho nên đầu óc căn bản xoay không kịp, đoán không ra nàng chính là muội muội mà mình yêu thương từ nhỏ.
"A..., đúng rồi, Yên nhi, ca ca con trở lại." Dung Thiến cười kéo Mộc Hi Ngôn qua.
"Yên nhi? Ngươi là Yên nhi" Mộc Hi Ngôn kinh ngạc nói, lập tức nhướng mày vui mừng: "Muội trở về sao lại không báo lại cho ta?"
Ly Yên nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt đảo qua hốc mắt hồng hồng của Lạc Y Cầm, lông mày hiện lên một tia không thể tin.
Truyện convert hay :
Luyện Đan Triều Dâng