Ánh mắt Lăng Tuyệt tối đen nhìn tiểu cô nương, người mặc áo gấm, ngũ quan xinh xắn mang theo chút trẻ con, cặp mắt trong suốt không có một tia tạp chất, không biết là tiểu thư khuê các nhà ai, nhưng mà điều này cũng chẳng liên quan đến hắn.
Thấy nàng tỏ ra ao ước cây kẹo hồ lô trêи tay mình, Lăng Sương bĩu môi, nhưng vẫn đưa cho nàng.
Không biết bởi vì cùng tuổi hay sao, Lăng Sương không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của tiểu cô nương này.
“Chỉ một mình ngươi à? Cha nương ngươi đâu?” Nhược Phong nhìn phía sau tiểu cô nương, không khỏi nhíu mày hỏi.
Tiểu cô nương nghe vậy, tròng mắt thoáng qua tia cô đơn, rũ mắt xuống nói: “Nương bị bệnh, phụ thân ghét ta, không quan tâm đến ta.”
Thanh âm mềm mại lướt qua đáy lòng Lăng Tuyệt, chẳng biết tại sao bỗng nhiên hắn động lòng trắc ẩn.
“Ngươi theo chúng ta đi.”
Lăng Tuyệt vừa nói những lời này, ngay lập tức, mắt Lăng Sương trợn to, đây là ca ca của nàng hả? Đây thật là ca ca của nàng? Giả mạo sao? Ca ca của nàng luôn luôn lạnh như khối băng, không có khả năng xen vào chuyện người khác, như thế nào hôm nay lại. . . .?
Lăng Sương nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia, xem ra nàng là ngoại lệ a!
“Lăng Tuyệt, ca chăm sóc nàng a?”
Thản nhiên liếc Lăng Sương một cái, Lăng Tuyệt bật ra lời nói bất khả tư nghị*:”Ta chăm sóc.”
(*): không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu cô nương cười toe toét, nâng nụ cười như trăng non, thuần khiết hỏi: “Ca ca, ngươi nói thật sao?”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ca ca này, nàng đã thích rồi, trong lòng có cảm giác đặc biệt muốn tới gần hắn.
Nhược Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của tiểu cô nương, càng nhìn càng thấy quen thuộc nhưng không nhớ ra được nàng giống ai.
“Ngươi tên là gì?”
“Như Yên”
Như Yên? Đây là trùng hợp sao? Nhược Phong cau mày nghĩ nhầm.
“Chúng ta trở về thôi “ Lăng Tuyệt thản nhiên nói với nàng, lập tức xoay người đi trước.
“Được“, ngọt ngào đáp lại một câu, Như Yên liền đi theo Lăng Tuyệt.
Nhược Phong, Nhược Vũ liếc nhau, đợi chút nữa Lão Đại nhìn thấy hắn mang “Con dâu nuôi từ bé” về sẽ nghĩ như thế nào?
Lăng Sương đầu tiên rón ra rón rén đi vào phòng Ly Yên, nhưng là với nội lực của nàng làm sao phát hiện không được.
“Đã trở lại?“
“Nương, đánh thức người ạ?” Lăng Sương thè lưỡi, ngượng ngùng nói.
Ngược lại Lăng Tuyệt trực tiếp dắt Như Yên đến trước mặt nàng, nói: “ Nương, để muội ấy đi theo chúng ta đi.”
Nghe vậy, Ly Yên chớp mi, sau đó chuyển qua đánh giá Như Yên, bỗng dưng con ngươi mạnh mẽ co rút, hỏi: “ Ngươi tên gì? Cha nương ngươi là ai?”
Thấy vậy, thân mình Như Yên thụt lùi trốn phía sau Lăng Tuyệt.
“Nương, người dọa đến nàng.”
Ly Yên trừng mắt liếc Lăng Tuyệt, tiếp tục khẩn trương hỏi: “ Nói cho ta biết, ngươi tên là gì, cha nương ngươi là ai? “
Như Yên sợ hãi trả lời: “ Ta tên là Như Yên, phụ thân là bảo chủ Diệp gia bảo, mẫu thân là bảo chủ Thượng Quan bảo. “
Diệp bảo chủ? Thượng Quan bảo chủ? Diệp Thừa Tầm? Thi Vũ?
Tròng mắt Ly Yên thoáng qua tia vui sướиɠ, lập tức nhu hòa nhìn Như Yên nói: “Cha nương ngươi đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi?”
Nhược Phong, Nhược Vũ đã hiểu rõ, các nàng đã nói tiểu cô nường này có cảm giác quen thuộc mà.
“ Phụ thân chán ghét ta, nương bị bệnh, ta là đi theo quản gia ra ngoài mua đồ, nhưng là ta và ông ấy bị tách ra.“
“Nương ngươi bị bệnh? Tại sao có thể như vậy?”, Ly Yên khẩn trương cầm tay nàng hỏi, ánh mắt vụt qua một tia lo lắng.
Như Yên cắn cắn môi, mắt có chút ướt át: "Lúc sinh ra ta, nương bị khó sanh, sau khi sinh ta, nương đặt tên rồi té xỉu, vẫn hôn mê tới giờ, bởi vì như vậy phụ thân mới ghét ta.“
“ Khó sanh? Tại sao có thể như vậy?” Ly Yên nghe vậy sắc mặt suy sụp, tay đang nắm tay nàng cũng nhẹ nhàng buông xuống.
Như Yên, tên này là vì tưởng niệm nàng mà lấy.
Nhớ tới sư phụ đã từng nói với nàng, các nàng ở dị giới đã định trước phải cô độc suốt đời, nếu không sẽ gặp phải đại kiếp nạn, này chắc là kiếp nạn của Thi Vũ a!
Nhược Phong lúc này mím môi, tiến lên nói: “Lão Đại, ta quên nói cho người biết, năm đó sau khi người rơi xuống vách núi, Thượng Quan cô nương mới phát hiện nàng mang thai, nhưng đối với chuyện người rơi xuống vực vẫn không quên được, suốt ngày buồn bực không vui dẫn đến sinh non, cũng bởi vì vậy mà khó sinh, vẫn hôn mê tới giờ.”
Nàng gặp lại Lão đại quá mức hưng phấn nên quên nói với nàng ấy chuyện này.
Ánh mắt Ly Yên phủ đầy sương mù, lập tức hít sâu một hơi:”Ngày mai chúng ta lập tức xuất phát đi Diệp gia bảo, sau đó mới quay về LĂng Nguyệt Quốc.“
Nàng muốn đến Diệp gia bảo thăm Thi Vũ ngay lập tức, nhưng sợ hai đứa bé chịu không nổi nên vẫn nghỉ ngơi một đêm.
Vũ, ta chậm trễ vài ngày lại trở về tìm chàng, chàng phải chờ ta.
Hôm sau, khi mặt trời mọc, Ly Yên nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất phát, tự nhiên mang theo cả Như Yên.
Bởi vì mang theo hai người Lăng Sương cưỡi ngựa có chút phiền phức, vì thế tất cả đều ngồi xe ngựa.
Phong cảnh tươi đẹp trêи đường Ly Yên đều không có tâm tình xem, một lòng nhớ đến Thượng Quan Thi Vũ vẫn đang hôn mê.
Bỗng nhiên cảm nhận được một trận sát khí tới gần, ánh mắt Ly Yên lạnh lùng, vài cái ngân châm trong tay phóng ra, nháy mắt vài hắc y nhân nằm trêи mặt đất, nhưng hắc y nhân cứ lần lượt xông đến từng đám từng đám.
Nhược Phong, Nhược Vũ điều khiển xe ngựa dừng lại, hai người giận dữ nhảy xuống giết địch.
Không khí quanh Ly Yên dần lạnh xuống, vén rèm lên nhảy ra ngoài, nàng tàn nhẫn nói: “ Muốn chết!”
Đám người kia quả thật không muốn sống, dám làm chậm trễ thời gian nàng đi gặp Thi Vũ.
“Nhược Phong, trở về chiếu cố tốt bọn họ.“ Ly Yên liếc mắt nhìn Như Yên trong xe ngựa đang run rẩy, Lăng Sương lạnh nhạt tự nhiên, LĂng Tuyệt lãnh mạc vô tình, kêu lên với Nhược Phong.
Nhược Phong vội vàng thay đổi vị trí, muốn trở về bên xe ngựa, nhưng đám hắc y nhân lại vây quanh nàng, bám trụ bước chân của nàng.
Nhược Vũ quýnh lên, mở một đường máu, nhưng mà người quá nhiều khiến nàng muốn lao ra khỏi vòng vây có chút khó khăn.
Ly Yên âm thầm mắng chết tiệt.
Hắn y nhân ý thức được mấy hài tử trêи xe ngựa là điểm yếu, liền nháy mắt ra hiệu, vài hắc y nhân nhanh chóng tấn công tới chiếc xe ngựa.
Vốn tưởng rằng trêи xe ngựa chỉ là mấy tiểu hài tử thực dễ dàng đối phó, nhưng chưa tới gần xe ngựa, vài cái ngân châm bắn ra khiến hắc y nhân tê liệt ngã xuống.
“Chết tiệt.” Hắc y nhân cầm đầu nhịn không được thấp giọng mắng một câu, lập tức chính mình tiến lên động thủ.
Lăng Tuyệt và Lăng Sương ung dung
tiến lên đối chiêu với hắn, thế nhưng hắc y nhân lại không chiếm được thế thượng phong, đuôi mắt liếc nhìn Như Yên nhát gan, trường kiếm liền đâm về phía nàng ấy.
Lăng Tuyệt đáy lòng run lên, con ngươi hiện lên nét tàn nhẫn, Lăng Sương cả kinh hô lớn: “Mau tránh ra! “
Nhưng mà kiếm của sát thủ há lại để một đứa trẻ không chút võ công như Như Yên có thể tránh thoát.
Mắt thấy kiếm sẽ đâm vào ngực, ngay lúc chỉ mành treo chuông, một thanh trường kiếm xuất hiện hất văng kiếm của hắc y nhân ra, đồng thời cho hắn một chưởng. Hắc y nhân địch không lại, lảo đảo lui ra sau vài bước.
Ánh mắt hắn hiện lên sát khí, ngẩng đầu muốn nhìn xem là kẻ nào không muốn sống phá hư chuyện tốt của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy mặt kẻ kia thì không khỏi sửng sốt.
Kia bất quá chỉ là thiếu niên thanh tú mười một, mười hai tuổi, ngũ quan tinh xảo không tì vết nhưng con ngươi lại thâm trầm sâu không thấy đáy, giống như đầm nước lạnh nhạt không gợn sóng, đáy mắt không che giấu được ưu thương.
Trông thấy Như Yên được cứu, những người còn lại đều nhẹ nhàng thở ra, ở thời khắc nhìn thấy mặt của hắn, bỗng nhiên Ly Yên có loại cảm giác quen thuộc, trong lòng hung hăng run lên.
Lăng Tuyệt cảm giác mặt thiếu niên này có chút quen thuộc, nhưng cũng không để ý nhiều, rũ mắt xuống cảm kϊƈɦ nói: “Cảm ơn“
“Cẩn ca ca thật là lợi hại thật là lợi hại!“
Ở cách đó không xa nghe thấy giọng nói của một thiếu nữ, một bóng dáng màu hồng hưng phấn đi tới, thiếu niên này hơi nhíu mày một chút, hiển nhiên là không thích nàng ta.
Ánh mắt Ly Yên có chút kϊƈɦ động, lập tức càng ra tay tàn nhẫn, một lát máu tươi đã trải rộng trêи mặt đất. Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, vội vàng rút lui.
Ly Yên không để ý hắc y nhân chạy trốn, nàng đại khái đã đoán được là ai phái người tới.
Nàng tuyệt mạng ở đáy vực nhiều năm như vậy, mới xuất hiện không lâu đã gặp phải ám sát, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hoàng hậu kia là người hận nàng, nàng khi đó không hề xem nhẹ sát khí trong mắt ả ta.
“Tiểu Cẩn“, Ly Yên thanh âm có chút run run, tâm tình mang theo kϊƈɦ động cùng hưng phấn kêu lên.
Nghe vậy, Mộc Hi Cẩn đột nhiên trợn to mắt, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nàng, có chút không thể tin.
Hắn vừa mới thấy nơi này có ám sát, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà người luôn luôn mặc kệ chuyện đời như hắn lại ra tay cứu tiểu cô nương kia. Mới vừa rồi không chú ý tới nữ nhân che mặt này, giờ nhìn kĩ, trái tim hắn không khỏi nhảy nhanh hơn, cánh môi hơi run run.
“Tên Cẩn ca ca là để ngươi kêu à? Còn nữa, ngươi làm sao biết tên Cẩn ca ca? Ngươi là ai?” Cô gái phấn y một bên vênh váo tự đắc nhìn nàng, vẻ mặt khinh thường lại mang theo cảnh giác.
Ly Yên lạnh lùng liếc thiếu nữ đang vênh váo: ”Ngươi không có tư cách biết.”
“Cẩn ca ca, ngươi xem nàng ta, nữ nhân này sao có thể nói vậy.” Thiếu nữ phấn y lôi kéo ống tay áo Mộc Hi Cẩn tùy hứng nói.
Mộc Hi Cẩn lạnh lùng gạt tay nàng ra, ánh mắt sắc bén bắn về phía nàng, nàng ta co rúm đầu lại không dám lên tiếng.
Mộc Hi Cẩn lập tức tiến lên ôm lấy Ly Yên, thanh âm khàn khan mang theo chút nghẹn ngào: “Tỷ không chết, thật tốt quá, thật tốt quá.”
Ánh mắt Ly Yên cũng nổi lên một tia sương mù, mấy năm nay quả thật làm khổ hắn a! Trước kia tuy hắn có chút phúc hắc, nhưng ánh mắt hồn nhiên luôn không thay đổi, nay ánh mắt trừ bỏ lãnh mạc còn có một mảng ưu thương, hoàn toàn rút đi bản tính trẻ con trong quá khứ.
Vừa nãy thấy hắn ra tay tàn nhẫn và nhanh chóng, nội lực cũng thật thâm hậu, mấy năm nay sợ là rất cố gắng luyện võ công a!
“A“, thiếu nữ la hoảng lên, “Cẩn ca ca, làm sao ngươi có thể ôm nàng ta.“
Nhược Phong, Nhược Vũ lại mỉm cười nhìn bọn họ, ánh mắt có chút lạnh lùng liếc thiếu nữ, tại sao nàng ta lại không hiểu chuyện như vậy.
Lăng Tuyệt, Lăng Sương lại có chút ù ù cạc cạc, Lăng Tuyệt tiến lên tách bọn họ ra, dùng giọng điệu bá đạo nói: “Chỉ có ta mói có thể ôm nàng ấy.“ ( vivian: ừ, chú để dành nói trước mặt Vũ ca \=\=’)
Mộc Hi Cẩn vốn có chút giận hờn, nhưng sau đó nhìn thấy khuôn mặt hắn, ánh mắt liền hiện lên kinh ngạc, cười nhẹ hỏi: “Ngươi tên gì?“
Lăng Tuyệt lạnh lùng liếc mắt không để ý tới hắn, Ly Yên bất đắc dĩ thở dài, thay hắn đáp: “Đệ có thể gọi hắn là Tuyệt Nhi.“
Mộc Hi Cẩn khẽ cười một tiếng, nụ cười trêи mặt nở rộ, giống như ấm áp sau khi băng tuyết tan rã, khiêu khích hồ nước trong tâm trí thiếu nữ, nhưng cũng khiến nàng ta có chút bi ai, nàng chưa từng thấy Cẩn ca ca cười bao giờ, nay lại cười với nữ tử này.
“Tuyệt nhi, kêu một tiếng cậu đi. “
Mộc Hi Cẩn nói một câu nhất thời làm mấy người Lăng Tuyệt giật mình sửng sốt.
Truyện convert hay :
70 Chi Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia