Thời điểm bế Tô Yểu lên, Lương Sở Uyên cảm thấy cô rất nhẹ.
Còn rất mềm, thậm chí còn mang theo mùi hương dễ chịu, cùng mùi rượu hòa vào nhau, thập phần xảo diệu.
Cô nhìn qua giống như là ngủ rồi, nhưng nếu anh ghé sát lại sẽ phát hiện đôi mắt cô không có hoàn toàn nhắm lại, lông mi toát ra chút ánh nước, trong mông lung mang theo điểm thần thái, cảm giác như giây tiếp theo cô sẽ mở to mắt, cười cùng anh nói năm mới vui vẻ.
Đem cô ôm đến trên giường xong, Lương Sở Uyên thay cô đắp lại chăn, lại không lập tức rời đi.
Anh để lại tờ giấy, bởi vì sợ ngày hôm sau Tô Yểu tỉnh lại sẽ không rõ nguyên nhân mà hoảng loạn.
Đem tờ giấy đã viết xong đè ở dưới cốc thủy tinh, Lương Sở Uyên không tự chủ mà đem ánh mắt ngừng ở trên mặt Tô Yểu.
Nhìn thấy Tô Yểu đang cười, anh cũng lộ ra một tia cười. Thầm nghĩ cô gái này khi uống say cũng thật an tĩnh, ngoan ngoãn đến an ổn, khuôn mặt hồng giống như quả táo, làm cho vẻ đẹp của cô tăng thêm một phần.
[Ngủ ngon, Tô Yểu.]
Giúp Tô Yểu bỏ tay vào bên trong chăn, Lương Sở Uyên đang muốn đứng lên đi ra ngoài, lại thấy Tô Yểu đột nhiên mở to mắt, hướng về phía anh nói: "Lương Sở Uyên, năm mới vui vẻ."
Mỗi một chữ đều nói rất rõ ràng.
Đây hình như là lần đầu tiên anh nghe được Tô Yểu gọi tên của anh.
Như là muốn nghiệm chứng đều gì đó, anh nhìn thẳng vào cô, suy nghĩ một câu.
Thấy cô không có chút phản ứng nào, anh liền biết, cô không tỉnh, chỉ là muốn làm việc mà anh cho rằng cô vẫn luôn muốn làm thôi.
[ngủ đi, ngủ ngon.]
Tô Yểu không nghe, vẫn nhìn anh như cũ.
Lương Sở Uyên buồn cười, [Cô đang nhìn cái gì.]
"Đang nhìn anh."
Thình lình được đáp lại, Lương Sở Uyên luống cuống hai nháy mắt, [Tô Yểu, cô say rồi.]
"Ân, hừ." Tô Yểu nhướng mày, "Anh phải đi sao?"
Lương Sở Uyên hơi yên lòng, gật đầu.
"Nga, vậy anh đi đi." Tô Yểu kéo chăn cao lên, che lại nửa khuôn mặt cô.
Lương Sở Uyên lại cười, cảm thấy Tô Yểu như vậy có chút ấu trĩ, giống như đứa trẻ ba tuổi.
Anh đứng lên, [tôi đi đây.]
"Tôi nghe được."
Lương Sở Uyên cúi đầu, nhìn cô, [cái gì?]
"Anh nói tôi ấu trĩ, giống đứa trẻ ba tuổi."
Tô Yểu ngồi dậy, nghiêm trang nói, "Anh còn nói, anh muốn hôn tôi, hỏi tôi có thể hay không."
[...] Phản ứng đầu tiên của Lương Sở Uyên chính là giải thích. Nhưng anh không thể mở miệng nói chuyện, thế nên ý nghĩ trong đầu loạn thành một đống, tới tai Tô Yểu, cô cũng không thể nghe được cái gì.
Bên tai yên lặng rất lâu, Tô Yểu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vươn tay kéo anh.
"Có thể."
Cô cường điệu: "Em nói, có thể."
Có lẽ là bị rượu quấy phá đi. Cô nghĩ.
Cho nên thời điểm cùng Lương Sở Uyên hôn môi, trong đầu của cô đều nghĩ, cô muốn đánh răng nha, mùi rượu cũng không dễ ngửi lắm.
Thời gian nụ hôn cũng không quá dài, khi hai cánh môi tách ra, một chân Lương Sở Uyên đè ở trên giường.
Hai người thở hồng hộc, khoảng cách hai thân thể rất gần.
Tô Yểu híp mắt nhìn đồng tử Lương Sở Uyên, màu hổ phách nhợt nhạt, trong xinh đẹp lại lộ ra một chút dịu dàng, anh còn nghĩ câu nói kia: [Tô Yểu, em say rồi.]
"..." Giống như là bị thôi miên, Tô Yểu cũng trở nên không xác định, "Em không biết."
Lương Sở Uyên hít sâu một