Đọc Tâm

Ra mắt


trước sau

Tô Yểu ở trong phòng bếp nấu nước lê đường phèn, có chút thất thần, cô không nghĩ tới mình sẽ dùng phương thức này để gặp mặt người nhà Lương Sở Uyên. Không có một chút phòng bị, lúc ấy hốc mắt của cô vẫn còn hồng, vẻ mặt ngoài ý muốn: "Xin hỏi anh tìm ai?"

"Em là Tô Yểu đúng không?" Người đàn ông lại nhận ra cô trước, "Anh là anh trai Sở Uyên, Lương Sở Thương."

Đồng tử Tô Yểu co rụt lại, lập tức đứng thẳng người, ảo não chính mình vừa rồi cư nhiên không nhận ra người đàn ông chính là Lương Sở Thương.

"Vâng, em là Tô Yểu." Cô quẫn bách mà đem cái muỗng giấu ở phía sau, "Sở Uyên, Sở Uyên thân mình không thoải mái, giờ đang nằm nghỉ trong phòng."

"Ừ, anh biết." So sánh với Tô Yểu khẩn trương, Lương Sở Thương lại không có nửa điểm mất tự nhiên, anh ta đổi giày, "Em đang làm đồ ăn?"

Anh ta ngửi được vị ngọt.

Lương Sở Uyên thích ngọt, anh ta lại thiên vị đắng, đối với đồ ngọt trước nay đều kính nhi viễn chi. Vị ngọt trong không khí thật vi diệu, anh ta cũng không thích, nhưng cũng không tính là ghét.

"Là lê tuyết đường phèn."

Biết là làm cho Lương Sở Uyên, Lương Sở Thương gật đầu khen ngợi, cười nói: "Vất vả cho em rồi."

Tô Yểu không dám tranh công, lại không biết lấy thân phận gì để xưng hô với anh ta, chỉ có thể xoay người đi rót nước, "Tủ lạnh không có gì để uống, chỉ có nước chanh vừa mới pha..."

Lương Sở Thương cũng không ngăn cô lại, chờ nhận cốc nước mới nói: "Không cần tiếp đón anh, anh đi phòng ngủ xem Sở Uyên."

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nước sốt càng thêm đặc sệt lại, Tô Yểu lấy lại tinh thần, cô tắt bếp, do dự là hiện tại liền mang vào phòng ngủ hay là chờ thêm một chút.

Cũng may Lương Sở Thương không ở trong phòng ngủ bao lâu liền đi ra, anh ta đi ngang qua phòng bếp, chủ động hỏi: "Nấu xong rồi?"

"À? Vâng." Tô Yểu theo phản xạ có điều kiện mà lấy thêm một chén, "Để em lấy cho anh một chén đi?"

Lương Sở Thương lễ phép mà cười cười, "Không cần. Anh còn có việc phải đi trước, để lần sau đi. Lần sau chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Tô Yểu nhanh chóng đáp ứng, không có nửa phần do dự.

Chờ tiễn Lương Sở Thương xong, cô mới hạ bả vai xuống. Này tính là...Là gặp qua gia trưởng đi? Sự việc đột ngột phát sinh, lại vừa lúc cô đang có vẻ chua xót, vừa rồi biểu hiện cũng quá kém đi, cũng không biết Lương Sở Thương đối với cô có vừa lòng hay không, càng không biết cô có làm mất mặt Lương Sở Uyên hay không.

Xoa xoa mặt, cô bưng nước lê đi vào phòng, lại thấy Lương Sở Uyên ngồi dậy, giống như muốn xuống giường.

"Anh xuống giường làm gì vậy?" Cô vội vàng để chén xuống, dìu anh lên giường, "Người còn chưa hết sốt đâu."

[dọa đến em không?]

Tô Yểu sửng sốt, "Anh đúng là dọa đến em."

[Anh nói là anh trai anh. Anh ấy tới có phải dọa đến em hay không?]

Tô Yểu bĩu môi,

giúp anh đắp chăn đàng hoàng, "Là có bị dọa một chút."

Lương Sở Uyên cười: [anh ấy nói với anh em rất đáng yêu.]

Tô Yểu mới không tin đâu, đút cho anh một muỗng nước lên, "Đáng lẽ anh phải nói trước với em."

Anh uống xong trước mắt liền sáng ngời, [thật ngọt.]

"Em cho nhiều thêm 2 viên đường phèn."

Lại uống thêm mấy ngụm, Lương Sở Uyên mới giải thích: [còn chưa kịp nói em liền đi ra ngoài.] Anh không nói được nên không thể gọi cô lại.

Tô Yểu chớp mắt, áp xuống sự chua xót, nói: "Vậy về sau thời điểm em đưa lưng về phía anh, anh liền vỗ vỗ tay, em nghe được sẽ quay đầu lại."

Tâm Lương Sở Uyên nóng lên, rất muốn hôn cô, lại sợ lây bệnh cho cô, [được, đến lúc đó anh sẽ tận lực vỗ tay lớn tiếng một chút.]

Tô Yểu đút ngụm cuối cùng cho anh, "Muốn uống nữa không?"

[không uống nữa.] Anh cầm tay cô, vừa mềm vừa lạnh, [Yểu Yểu, đêm nay em cũng đừng về nữa.]

Tô Yểu vốn dĩ cũng không nghĩ đi về.

"Được, không về, em ở lại với anh."

Rốt cuộc không nhịn xuống nữa, Lương Sở Uyên vẫn là hôn hôn lên gò má cô.

Cảm thấy cô thật tốt.

...

Tô Yểu nói thân thể của cô rất tốt, ngủ cùng giường cũng không đến mức bị lây bệnh. Lương Sở Uyên không yên tâm, lấy một cái chăn khác cho cô, hai người tách ra đắp hai cái. Cứ như vậy nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, bọn họ vẫn là cách chăn bông ôm lấy nhau.

Chuyện đầu tiên sau khi Tô Yểu mở mắt ra chính là dùng trán mình dán lên cái trán Lương Sở Uyên.

"Tốt hơn một chút."

Đôi mắt Lương Sở Uyên hơi híp, ý thức còn chưa thanh tỉnh, [sao tốt lên nhanh vậy?]

"Anh nói cái gì vậy? Miệng quạ đen!" Tô Yểu xoa môi anh, "Không được nói bậy."

Lương Sở Uyên bị chọc cười: [Hiện tại anh cảm thấy sinh bệnh cũng khá tốt, ít nhất ngày hôm sau tỉnh lại có thể nhìn thấy em.]

Tròng mắt Tô Yểu xoay chuyển, đột nhiên giữ đầu anh, hôn hôn lên chóp mũi của anh.

"Chờ anh hoàn toàn khỏi bệnh, anh liền tới giúp em chuyển nhà đi, một mình em không thể dọn hết được."

Lương Sở Uyên ngẩn ra một lúc lâu, khóe miệng liền câu lên, [em nói thật?]

"Không chịu giúp sao? Anh không giúp thì thôi vậy."

[đừng, anh giúp, hôm nay anh liền giúp.]

Tô Yểu vui rạo rực mà cười, giận dỗi liếc anh một cái: "Anh còn bệnh đó, em mới không ngược đãi anh."

Lương Sở Uyên nghiêm túc suy nghĩ, [hôm nay anh gọi người tới nhà tiêm một mũi đi, như vậy bệnh sẽ nhanh khỏi hơn.]

Tô Yểu: "..."

***

Editor: Đồng chí Tiểu Uyên cứ đáng yêu như vậy thì ai mà chịu được? Edit truyện tổn thương tâm hồn FA quá!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện