"Buông ra!"
"Không!"
Mộ Dung Tuyết và Mạc Tư Huyền giằng co với nhau, người này quyết sống chết bám chặt vào người kia, còn người kia lại cố tình đẩy ra. Liếc thấy ánh mắt kì lạ của mọi người đi qua nhìn, Mạc Tư Huyền hận không thể một cước đá bay cô gái này, phiền phức quá!
"A Mạc Tư Huyền thì ra là anh sợ mất mặt! Nếu bây giờ anh đồng ý nói thích tôi thì tôi sẽ buông tay anh ra."
"Cô nằm mơ!"
"Vậy tôi sẽ bám chặt lấy anh! Tôi sẽ loan tin anh và tôi từng "ấy ấy" với nhau, sau đó anh bỏ mặc tôi một mình, để xem lúc đo anh sẽ làm gì?"
"Cô đúng là loại con gái không biết xấu hổ!"
Mộ Dung Tuyết thấy Mạc Tư Huyền tức giận càng thích thú
"Tôi có gì mà phải xấu hổ chứ? Tôi thích anh thì tôi nói tôi thích anh. Xấu hổ liệu có mài ra ăn được hay không? Chi bằng mặt dày một chút..."
Mạc Tư Huyền vội bịt mồm cô lại, sao lại còn nói oang oang ra như thế cơ chứ?!
"Ưm..."
Mộ Dung Tuyết vùng vẫy, anh lườm cô một cái rồi bỏ tay xuống, thanh âm trầm xuống, nét mặt cũng lạnh lùng
"Mộ Dung Tuyết, đây không phải là nơi để cô muốn nói gì thì nói. Tôi nói lại lần cuối, đó là tôi không thích cô! Lại còn là loại con gái mặt dày theo đuổi đàn ông như cô!"
Nói xong, anh dứt khoát đi qua cô, Mộ Dung Tuyết sững người lại một chút rồi hét lên với bóng lưng của Mạc Tư Huyền
"Dù anh có nói gì thì tôi cũng sẽ không bỏ cuộc đâu!"
"Cần gì phải nặng lời thế chứ..."
Mộ Dung Tuyết bĩu môi đỏ một cái, lưu luyến nhìn cho đến khi bóng dáng anh khuất dạng. Lúc nãy nhìn thấy anh cô nhất thời kích động, không kiềm chế được cảm xúc, nên mới có hành động như vậy. Trong công việc cô càng lạnh lùng, dứt khoát bao nhiêu thì trong tình yêu cô lại cố chấp bấy nhiêu.
Đứng tần ngần một lúc không biết mình đang ở chỗ nào, ban nãy mải chú ý tới Mạc Tư Huyền quá, bây giờ anh để cô một mình ở lại đây, mà cô không hề quen biết ai cả..
Đúng rồi! Đi tìm Hàn Kỳ Âm!
Nhưng mà biết tìm cô ấy ở đâu?
Mộ Dung Tuyết thử đi loanh quanh, gặp mấy người định hỏi nhưng ánh mắt bọn họ nhìn cô lại có chút khinh bỉ và lạnh lùng. Ở Cố gia cho dù có là con gái đẹp thì cũng vô ích, bọn họ chỉ nhìn nhận thực lực mà thôi. Hơn nữa Mộ Dung Tuyết còn là người lạ, đeo bám Mạc Tư Huyền. Cô không biết Cố gia là nơi như thế nào, càng không biết Cố Thâm là lão đại thế giới ngầm, chỉ vì tình yêu mà bất chấp đi tìm Mạc Tư Huyền, không màng tới bất cứ điều gì.
Cô cảm giác đi một bước đều sẽ có người nhìn cô một bước, nhưng lúc nghoảnh lại đều không thấy bóng dáng ai. Lần mò một lúc, cuối cùng cũng đến được căn phòng ban đầu, Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhìn chiếc va li của mình vẫn ở nguyên ngoài cửa, cánh cửa hơi hé mở nên cô tò mò liếc mắt vào xem, thấy cảnh tượng bên trong thì sững người.
Trên ghế salong là Hàn Kỳ Âm và Cố Thâm đang hôn nhau
say đắm, một tay cô vòng qua cổ hắn, váy trên người cô đã tuột xuống đến eo. Một tay Cố Thâm đặt lên bầu ngực căng tròn mịn màng xoa nắn, tiếng rên rỉ ái muội vang lên khắp căn phòng, lọt vào tai Mộ Dung Tuyết làm người ta đỏ hết cả mặt. Mộ Dung Tuyết kinh ngạc không thôi, bụm miệng khó tin vào những gì mình thấy trước mắt.
Hàn Kỳ Âm quay lưng với Mộ Dung Tuyết, dựa vào người Cố Thâm, còn hắn tựa đầu vào vai cô, cắn lên cần cổ trắng nõn. Ánh mắt hổ phách lạnh như băng nhìn về hướng khe cửa đang hé mở, chạm phải Mộ Dung Tuyết đang nhìn trộm thế là cô giật mình lùi lại, sống lưng chợt lạnh toát. Rõ ràng bọn họ đang làm chuyện đỏ mặt mà sao bị nhìn thấy, người chột dạ lại là cô?
Hơn nữa ánh mắt ban nãy của Cố Thâm...quả thực rất đáng sợ...
Động tác của Cố Thâm đột nhiên dừng lại, Hàn Kỳ Âm ngước đôi mắt bị sóng tình che phủ mờ mịt lên nhìn hắn, nhất thời không kìm được hỏi
"Lão đại...sao vậy...?"
"Có một con mèo đang nhìn trộm chúng ta."
"Con mèo?"
Ở Cố gia làm gì có mèo? Hắn đang nói gì vậy?
Đại não Hàn Kỳ Âm suy nghĩ, trong lúc đó Cố Thâm lại vùi mặt vào hai khối thịt mềm mịn trước mặt cắn mút, đến khi cô bỗng nhận ra người mà hắn nói đến là ai, sắc hồng mới chợt nở rộ khắp hai má, lan ra cả mang tai.
"A...lão đại...anh dừng lại đi..."
Hàn Kỳ Âm nhất quyết đẩy hắn ra, kéo váy lên với tốc độ ánh sáng. Ôi cha mẹ ơi...'con mèo' kia không ai khác ngoài Mộ Dung Tuyết, cô và hắn làm chuyện đó bị nhìn thấy, chỉ cần nghĩ thôi là đã ngượng chín cả người rồi.
Cố Thâm tựa người vào ghế nhìn cô bối rối đáng yêu, hắn biết Mộ Dung Tuyết đang nhìn trộm nhưng không nói cho cô ngay, chính là muốn thấy dáng vẻ này của cô.
"Hức...đều tại anh hết..."
Cô trách hắn, hai tay đằng sau vất vả kéo khóa váy lên. Cô Thâm không tức giận mà lộ ra điệu cười gian manh, vuốt sói vòng ra phía sau kéo váy lên cho cô.
"Tôi giúp em."
Hắn còn nhân cơ hội vùi mặt vào ngực cô ăn chút đậu hũ, chỉnh trang lại cái váy xộc xệch trên người cho cô, vuốt sói lại tiếp tục sờ mó khắp người cô.
"Lão đại...tối...tối được không anh? Bây giờ em ra xem cô ấy thế nào.."
Cô nắm lấy tay hắn, cầu xin. Cố Thâm hừm một cái rồi thả cô đi, Hàn Kỳ Âm thở phào chạy nhanh ra cửa, vừa mở cửa đã thấy Mộ Dung Tuyết đứng cách đó không xa.