"Cuồng Đao Môn, bỏ quyền".
"Huyền Dương Môn, bỏ quyền".
Tông chủ của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn trên đài cao gần như cùng lúc lên tiếng, mặt không cảm xúc nói.
Chứng kiến thực lực của Lâm Nhất, đến Liễu Dự còn không thể đả thương hắn, hai đại tông môn không muốn bỏ quyền cũng không được.
"Cảm ơn các vị đường xa tới cổ vũ, ta tuyên bố Tứ tông tranh tài đến đây kết thúc, mỏ linh khoáng duy nhất của nước Thiên Thủy tiếp tục do Thanh Vân Môn nắm giữ".
Bạch Thu Thủy khẽ mỉm cười, vừa dứt lời xong liền phiêu diêu rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Lâm Nhất có chút đăm chiêu, hắn không nhìn thấu được người phụ nữ này.
Advertisement
"Xin chúc mừng, có thể bảo vệ được linh khoáng, Thanh Vân Môn cũng coi như hời to rồi".
"Tử Viêm Môn sau trận chiến này, trong vòng mười năm e là cũng khó hồi phục".
Ngoài Tử Viêm Môn ra thì tông chủ của Huyền Dương Môn và Cuồng Đao Môn đều tới chúc mừng.
Bạch Thiên Minh nhất nhất hoàn lễ, lễ nghĩa bên ngoài đương nhiên vẫn phải có.
Võ giả từ khắp các nơi trong nước Thiên Thủy trên quảng trường có chút không nỡ rời đi, túm năm tụm ba rời đi.
Advertisement
Đều nói chuyến này không uổng, chủ đề bàn luận đều là chuyện liên quan đến Lâm Nhất.
Hiện nay Lâm Nhất coi như đã một trận thành danh, áp chế Tứ đại cao thủ, thậm chí còn đả thương cả tông chủ của Tử Viêm Môn.
So với Tô Hàm Nguyệt năm đó thì dường như còn mạnh hơn.
Không ai ngờ được, Tứ tông tranh tài lại có một con ngựa ô như vậy xuất hiện.
"Lâm sư đệ, trước đó vô cớ đòi Dưỡng Tâm đan của ngươi, thật sự xin lỗi".
Hồ Tử Phong thần sắc có chút đìu hiu đi tới xin lỗi Lâm Nhất.
"Đều là đồng môn, không cần phải để ý những việc này".
Lâm Nhất nhẹ giọng nói, vốn không có ý định đòi lại.
Lúc trên lưng Ưng Tựu Thú, nếu hắn đã bằng lòng cho đối phương thì chắc chắn không có chuyện chấp nhặt về sau.
"Lâm Nhất, lần này thật sự may nhờ có ngươi, bằng không Thanh Vân Môn có lẽ đã gặp tai họa ngập đầu rồi”.
Bạch Thiên Minh đi tới, thần sắc vô cùng trịnh trọng nói.
"Tông chủ quá lời rồi, nếu không phải mọi người cùng chung kẻ thù, thì hôm nay cũng không thể thắng được Tử Viêm Môn, một mình ta không thể làm được".
"Không cần khiêm tốn, sau khi trở về tông môn, ta và trưởng lão hội nghị sau đó sẽ ban thưởng cho ngươi. Hôm nay mọi người đều mệt rồi, về trong thành nghỉ ngơi đi".
Bạch Thiên Minh nhìn đệ tử Thanh Vân Môn đa số đều đã bị thương, nên không nói nhiều nữa mà dẫn đệ tử trở về công quán nghỉ ngơi.
"Thiếu môn chủ, ngươi biết Bạch Thu Thủy có lai lịch thế nào không?"
Lâm Nhất cùng Bạch Vũ Phàm đi sau mọi người, khẽ lên tiếng hỏi.
"Không biết, có lẽ cha ta bọn họ cũng không quá rõ, dù sao từ lúc nước Thiên Thủy lập quốc đến nay, mọi người đều biết thành chủ của thành Bạch Thủy là người không thể chọc vào, đến bây giờ đã trở thành quy tắc luật bất thành văn rồi".
Bạch Vũ Phàm mặt lộ ra vẻ ngờ vực, trầm giọng nói: "Nhưng bất luận thành chủ là ai thì rất ít khi đích thân nhúng tay vào ân oán giữa các tông môn, hôm nay nàng ta ra tay cứu ngươi quả thực là rất bất ngờ".
Sau một hồi tán gẫu, Bạch Vũ Phàm cũng không biết rốt cuộc Bạch Thu Thủy có lai lịch thế nào. Mặc dù hai người cùng họ, nhưng không hề có liên quan gì đến nhau, biết về nhau cũng rất ít.
"Có điều có một điểm có thể chắc chắn, người nổi bật trong Tứ tông tranh tài đều được thành chủ phái người tới giao thiệp. Ba năm trước lúc thành chủ còn chưa phải là Bạch Thu Thủy hiện tại, cũng đã phái người tới Thanh Vân Môn tìm Tô Hàm Nguyệt".
Bạch Vũ Phàm nhớ lại chuyện này nên kể lại.
"Vì cái gì vậy?"
"Muốn mời Tô Hàm nguyệt gia nhập vào đại thế lực sau lưng thành chủ, hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Đều là tài nguyên mà cha ta không dám nghĩ tới, nhưng không ngờ Tô Hàm Nguyệt chưa nghe xong đã từ chối rồi".
Bạch Vũ Phàm
nhớ lại chuyện ba năm trước, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng Lâm Nhất khẽ chấn động, nói như vậy thì Tứ tông tranh tài, ngoài quyết định phân chia lợi ích giữa các tông môn ra thì còn có ý đồ lựa chọn thiên tài cho thế lực sau lưng thành chủ.
Bạch Vũ Phàm nhìn về phía Lâm Nhất, thần sắc có chút phức tạp nói: "Với sự thể hiện hôm nay của ngươi, nàng ta chắc cũng sẽ tới tìm ngươi thôi”.
"Vậy sao?"
Quả đúng như Bạch Vũ Phàm dự đoán, không để cho Lâm Nhất phải đợi quá lâu.
Đêm đó, Bạch Thu Thủy một mình đến công quán của Thanh Vân Môn.
Là do tông chủ đích thân giới thiệu gặp mặt, đưa nàng ta tới phòng của Lâm Nhất.
Nếu không phải Bạch Vũ Phàm đã nhắc nhở trước, thì Lâm Nhất chắc cũng sẽ cảm thấy rất bất ngờ.
Có điều cho dù là thế thì việc đối phương nhanh chóng tới gặp như vậy cũng vẫn khiến hắn có chút ngạc nhiên.
"Lâm Nhất, đây là Bạch thành chủ, hôm nay nếu không phải có thành chủ ra mặt thì Thanh Vân Môn ta đã phải chịu tổn thất lớn rồi".
Bạch Thiên Minh giới thiệu với Lâm Nhất.
"Đa tạ thành chủ, hôm nay đã ra tay tương trợ".
Lâm Nhất không dám chậm trễ, nhẹ nhàng nói.
Bạch Thu Thủy vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: "Khách sáo rồi, Bạch tông chủ, ta có vài lời muốn nói riêng với Lâm Nhất".
Bạch Thiên Minh thấy vậy cũng không ngạc nhiên, trong lòng đã hiểu rõ, dặn dò Lâm Nhất một lát rồi rời đi.
Quan sát Bạch Thu Thủy ở cự ly gần thế này, còn rõ nét hơn so với hồi ban sáng, đối phương quả thật xứng với danh hiệu giai nhân mỹ nữ.
Mái tóc như thác nước, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, giống như một viên ngọc không cần phải quá chải chuốt cũng vẫn là tuyệt thế tự nhiên.
Có điều đã nhìn quen gương mặt xinh đẹp của Tô Hàm Nguyệt rồi, nên khi thấy Bạch Thuy Thủy cũng không khiến hắn quá đỗi kinh diễm.
Trong lúc hắn quan sát đối phương thì Bạch Thu Thủy cũng đang quan sát hắn.
Dung nhan thanh tú, không đến mức quá xuất chúng, chỉ có duy nhất đôi mắt trong vắt sáng ngời thì rất thu hút sự chú ý, rõ ràng không giống với người thường.
Hưu!
Bạch Thu Thủy đột nhiên điểm ra một chỉ nhanh như tia chớp, không hề có dấu hiệu báo trước, hạ ngay xuống trước ngực Lâm Nhất.
Lâm Nhất lại không hề căng thẳng, bởi vì trên người đối phương không có bất cứ sát khí nào.
Chỉ thấy trước ngực hắn, có bảy sợi khí tức màu xanh hiện lên, vờn quanh ngón tay của Bạch Thu Thủy.
"Quả nhiên là Thất Khiếu Lung Linh đan".
"Thành chủ vì viên đan này nên ban sáng mới ra tay giúp đỡ sao?"
Lâm Nhất không chút hoảng loạn, bình tĩnh hỏi.
"Không hoàn toàn. Khi ngươi xuất ra Vấn Kiếm Thông Linh, ta đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng không thể để ngươi chết trong tay Liễu Dự".
"Vấn Kiếm Thông Linh?"
Lâm Nhất có chút không hiểu nhìn về phía đối phương.