Những câu Tào An tỏ tình với Giang Đào rất nghiêm túc, sau bao nhiêu lần xem mắt như vậy, chỉ với mình cô là anh muốn phát triển thành mối quan hệ yêu đương.
Cái câu “muốn ‘làm’ với em” chỉ để trêu ghẹo cô, anh thà khiến cô thẹn quá hóa giận còn hơn là đắm chìm trong những cảm xúc không vui trước đó.
Đối với Giang Đào tính hay thẹn thùng thì chiêu này cực kỳ có hiệu quả.
“Trước khi xem mắt, dì họ đã cho anh nhìn ảnh thẻ nhân viên của em.”
“Chỉ nhìn ảnh thì anh thực sự không cảm thấy gì nhiều.”
Tào An đi vào phòng vệ sinh làm ướt một cái khăn lông rồi đi ra ôm Giang Đào ngồi vào trên sô pha, vừa lau mặt cho cô vừa kể về buổi xem mắt của họ.
Tất nhiên Giang Đào biết ảnh thẻ của cô trông như thế nào, phông nền xanh và áo trắng, giống như chứng minh thư.
Đừng nói là cô, cho dù là một ngôi sao siêu nổi tiếng có sắc đẹp tuyệt trần thì khi chụp chứng minh thư nhan sắc cũng sẽ tự động bị giảm sút một chút.
“Ngoại trừ thẻ nhân viên, dì họ cũng gửi cho anh một đoạn video ngắn do dì ấy quay.”
“Chỉ là một video bình thường thôi, em và một đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm, hai người nói vài câu rồi cười.”
Lúc này Giang Đào mới lau mặt xong, Tào An lấy khăn ra, nhìn cô nói: “Video đẹp hơn trong ảnh.”
Giang Đào chớp chớp mắt, lấy chiếc khăn trong tay anh để che mặt mình lại.
“Video chắc khoảng một hoặc hai phút thôi. Dì họ đang cầm điện thoại, anh cũng không tiện nói dì mở cho anh xem lại, nhưng anh biết mình xem chưa đủ, vẫn muốn xem thêm.”
“Em nói thử xem, chỉ mới nhìn qua video anh như thế rồi, cho nên khi tận mắt nhìn thấy em, sao anh có thể không theo đuổi em chứ?”
Trong lòng Giang Đào ngứa ngáy, cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nghe những hồi ức vụn vặt anh kể lại so với mấy lời tỏ tình kia còn chân thực và ngọt lịm hơn.
Song cô cũng nhớ tới thái độ của bạn trai trong bữa ăn đầu tiên: “Lúc em đi ra ngoài nghe điện thoại, anh nhắn tin nói em về trước cũng không sao, nếu em đi về thật thì anh sẽ làm gì?”
Tào An nhấc khăn ra đặt lên bàn trà, chỗ cô không với tới rồi giải thích: “Anh biết em sẽ không về nên mới nói như vậy.”
Giang Đào nghi hoặc: “Sao anh chắc chắn thế?”
Tuy lúc đó anh có cảm giác với cô nhưng không có nghĩa hiểu tính cách của ô được, lỡ như cô chạy về thật thì sao.
Tào An cười cười: “Thứ nhất, người giới thiệu đi xem mắt là sếp của em, trừ khi EQ của em quá thấp, chưa dùng bữa mà đã bỏ về.”
Giang Đào cắn môi, trừng mắt nhìn anh, cô dùng đôi mắt để truyền đạt lời nói trong lòng: Đồ đàn ông cáo già xảo quyệt.
Tào An siết chặt bàn tay phải mềm mại của cô: “Thứ hai, vừa nhìn thấy em là đã biết em không nỡ làm những chuyện nhẫn tâm như vậy.”
Vừa nhìn đã biết cô là một quả đào mềm.
Giang Đào cuối cùng cũng tỏ tường: “Hóa ra ngay từ ban đầu anh đã lên kịch bản với em rồi.”
Tào An: “Đâu còn cách nào, mặt anh đã không xài được, chỉ đành đặt tâm tư vào những phương diện khác thôi.”
Giang Đào:……
Lại cố ý tỏ ra mình đáng thương!
“Không nói với anh nữa, em đi gội đầu đây.”
Tào An cười buông cô ra.
Giang Đào mất hơn nửa tiếng mới tắm rửa gội đầu xong, khi đi ra, cô thấy Tào An đang ở trong thư phòng, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, một tay cầm chuột.
Giang Đào nhìn lén anh một cái rồi vào phòng ngủ chính.
Nếu không phải tâm tình cô không tốt thì cô đã không sang nhà anh tối nay, có lẽ Tào An còn có công việc phải làm, chắc tối nay phải giải quyết xong.
Đừng thấy anh mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm mà nghĩ anh rảnh rỗi, nhà anh có công ty lớn như vậy chắc hẳn công việc cũng rất bận, chẳng qua anh cố ý sắp xếp thời gian để ở bên cô mà thôi.
Ngồi trên giường, Giang Đào gửi tin nhắn cho bạn trai: [Em đọc sách một lát.]
Tào An: [Ừm, anh bận việc khoảng một tiếng đồng hồ.]
Giang Đào: [Cứ từ từ, không cần gấp gáp.]
Tào An: [Anh gấp.]
Giang Đào:……
Đặt điện thoại xuống, Giang Đào lấy ra một cuốn sách chuyên ngành rồi ngồi xuống bên cửa sổ sát đất của phòng ngủ chính, cô ngắm cảnh hồ ban đêm một lúc, sau khi bình tĩnh lại thì mở sách ra đọc.
Bạn trai đắm chìm trong công việc của anh, Giang Đào cũng rất thích công việc của mình.
Lúc học cấp ba cô đã xác định được mục tiêu của mình, là sẽ đi làm bác sĩ hoặc làm y tá.
Nhưng cuối cùng cô từ bỏ nghề bác sĩ vì bác sĩ cần phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, Giang Đào cảm thấy mình không chịu được áp lực lớn như vậy, làm y tá chủ yếu phụ trách những công việc điều dưỡng (*), trách nhiệm không nặng nề như các bác sĩ, nhưng công việc này cũng có ý nghĩa và là một phần không thể thiếu trong quá trình điều trị bệnh.
Theo mình tìm hiểu thì 护士 – y tá (danh từ) dùng để chỉ người, là tên một nghề; còn 护理 – điều dưỡng (động từ) dùng để chỉ hành động hoặc là tên chuyên ngành.
Đúng thật là làm nghề này sẽ gặp phải một số chuyện làm tâm trạng cảm thấy nặng nề. Chẳng hạn như bệnh nhân tuy tuổi còn trẻ nhưng mắc bệnh hiểm nghèo, hay việc chữa trị cho người lớn tuổi sẽ gặp khó khăn, con cái của họ rất hiếu thảo nhưng phải vật lộn với chi phí điều trị cao ngất.
Song nghề y cũng có rất nhiều cảm xúc tích cực. Ví dụ như khi nhìn thấy mỗi bệnh nhân đã bình phục được xuất viện, hoặc những bệnh nhân bị viêm ngứa cảm thấy bớt ngứa ngáy hơn, khi nhìn thấy vẻ mặt của bệnh nhân được thả lỏng thoải mái, y tá Giang Đào
cũng sẽ có được cảm giác thành tựu.
Cô thực sự rất đam mê công việc này, vì vậy cô cũng đang nghiêm túc chuẩn bị cho công việc này tốt hơn.
Sau khi đọc xong nội dung kế hoạch, 40 phút thấm thoát đã trôi qua.
Giang Đào cất sách đi, đứng ở bên giường thực hiện vài động tác đơn giản.
Bỗng nhiên có người gõ cửa.
Y tá Tiểu Đào đang tập bài tập vai cổ: …….
Cô buông tay, xoay người, nhìn thấy Tào An đang đứng ở cửa.
“Anh xong việc rồi?”
“Ừm, có muốn anh xoa bóp giúp em không?”
Giang Đào vội nói: “Không cần đâu, em chỉ tập đại hai, ba bài thôi.”
Tào An nhìn đồng hồ: “10 giờ rồi, ngủ nhé?”
Giang Đào gật gật đầu.
Tào An: “Anh cũng đi tắm chút đã, năm phút thôi.”
Giang Đào không cần anh báo giờ!
Chờ Tào An tắm xong quay lại thì phòng ngủ chính đã tắt đèn.
Tào An không bật đèn, xốc lên chăn nằm bên cạnh bạn gái, theo thói quen kéo cô vào trong lòng mình.
Tối nay cô ghen tuông, tủi thân khóc thút thít, Tào An cảm thấy hai người nên ngủ đơn thuần thôi, nếu không thì Đào Tử ngốc nghếch sẽ lại nghĩ ngợi linh tinh, lại chụp mũ cho anh rằng trong đầu chỉ biết nghĩ đến “chuyện đó”.
Với những tình huống giống như hiện tại, Tào An luôn có khả năng tự chủ.
Nhưng cô cũng không hề thành thật. Đầu thì gối lên cánh tay anh, tay trái cô thành thật đặt giữa hai người họ, nhưng tay phải chuyển từ cổ rồi xuống bụng anh, rồi lặp lại hành động đó, rất giống đứa trẻ vô tình phát hiện ra chỗ vui chơi, khám phá địa bàn mới của mình mà không thấy mệt.
Đây là lần đầu tiên cô làm như vậy.
Trước kia đều là Tào An kéo tay cô bắt cô sờ, nhưng cô nhanh chóng rụt tay lại, rụt rè và thẹn thùng.
Anh nhịn vài phút nhưng cô không có ý định rút tay về.
Tào An không thể không nắm lấy tay cô, hỏi: “Em muốn sao?”
Giang Đào lắc đầu: “Làm gì có.”
Trong giọng nói có hơi cáu, chứng minh cô thật sự không nghĩ đến chuyện kia.
Tào An: “Em làm vậy là có ý gì?”
Giang Đào bất đắc dĩ nói: “Em thích thế, không được à?”
Cô rất tận hưởng khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy, không cần làm gì cả, chỉ đơn thuần cảm nhận cơ thể cường tráng của anh, là cơ thể mà chỉ cô mới có thể chạm vào.
Giọng Tào An trở nên khàn khàn: “Không phải không được, mà là em làm như vậy khiến anh rất dễ sa ngã.”
Giang Đào lập tức đẩy anh ra, đồng thời hất cánh tay mà cô vừa xem là gối kê đầu, cô tựa đầu mình vào gối, nằm quay lưng về phía anh.
Tào An đuổi theo cô, bắt chước hành động vừa rồi của cô.
Nhưng cho dù trong lòng anh suy nghĩ đơn thuần, thì hành động đó làm trên người phụ nữ lại không đơn thuần chút nào cả.
Trong chốc lát, hơi thở của Giang Đào trở nên rối loạn.
Tào An xoay người cô lại.
Giang Đào ôm cổ anh, không hề giấu giếm mà kêu khe khẽ vào tai anh, thái độ hợp tác hơn bao giờ hết.
Đây cũng là lần đầu tiên cô gửi cho anh một tín hiệu rõ ràng rằng cô cũng rất muốn.
Tào An cần gì phải do dự nữa?
Anh nâng lưng cô đưa về phía giường bên phải, giơ tay với tới tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ quen thuộc.
–
Lúc Giang Đào tỉnh ngủ, Tào An đã đi làm, trên gối đầu của anh có dán một tờ giấy ghi chú, nhắc cô bữa sáng trong bếp vẫn còn ấm.
Giang Đào ánh mắt biếng nhác, từng tế bào trong cơ thể đều chây lười.
Khi ý thức tỉnh táo lại, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cũng chính là cảnh tượng tối qua.
Cô đặt tay lên trán, dù không có anh ở bên, nhưng từ trong ra ngoài cô vẫn giống như bị bỏng.
Cô muốn nhìn cảnh hồ một chút để gột rửa những vết nhơ trong đầu thì ánh mắt rơi vào tấm kính cửa sổ sát đất, cô như nhìn thấy bàn tay mình vẫn còn trên đó, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô và anh trên kính.
Có thể cô không phải là một người đẹp sắc nước hương trời, nhưng Tào An chắc chắn là một tên cầm thú.
Không những có thể chất cường tráng của dã thú, mà còn có bản năng hoang dã và vô lương tâm của loài thú mạnh nhất trong rừng già.
Nhưng sao dã thú lại có thể vì cô mà chuẩn bị bữa sáng vào lúc tinh mơ như thế, còn có lòng viết giấy ghi chú nhắc nhở?
Giang Đào nghĩ, cô đã gặp phải một con sói hung dữ đã tu luyện thành tinh, ban ngày nó khoác lên mình tấm áo ga lăng lịch lãm, mãi đến tối mới lộ ra bản chất thật.
Khi cô ăn xong bữa sáng, đồng hồ cũng đã điểm 10 giờ.
Hôm nay Giang Đào làm ca đêm nên nghỉ ngơi cả buổi sáng.