Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Áo Xanh Thư Sinh


trước sau

Thành phủ chủ hội trường lúc này giương cung bạt kiếm, phủ thành Trần gia, Vương gia, Thanh Liên kiếm phái trưởng lão đệ tử, cùng nhau đem một đám áo xanh võ giả bao vây ở chính giữa.Mà bên ngoài hàng ngàn tân khách thì hả hê xem cuộc vui.Nhưng chiến đấu còn chưa hề diễn ra, bởi vì bọn họ đang chờ đợi kết quả.Nếu Trần quận chủ ba vị Chân Nhân chiến thắng, ở đây Lạc Thần Tông người phải chết, Lạc Thần Tông cái môn phái này cũng phải bị diệt.Ngược lại nếu Khương Ly chiến thắng… không thể nào, tại chỗ tất cả mọi người thậm chí bao quát Lạc Thần Tông trưởng lão đều khó lòng tin Khương Ly sẽ thắng.Mà bị bảo vệ ở giữa Hạ Tuyết Đình thì hai tay nắm chặt, bờ môi cắn phá hiển nhiên tâm tình vô cùng khẩn trương lo lắng.“Khương thúc thúc… nhất định phải sống sót”Nhưng thời điểm Khương Ly cùng hai vị áo hồng lão giả xuất hiện tại quảng trường, toàn thành yên tĩnh.Mùi máu tanh tỏa khắp không gian, lệ khí hóa thành từng tia từng tia hồng quang, âm trầm vô cùng.Tại tên thanh niên toàn thân là máu ánh mắt quét qua, khắp nơi võ giả đều câm như hến, một loại vô hình uy áp khiến từng người từng người âm thầm nuốt nước miếng.Chỉ có Khương Ly một mình trở về, có nghĩa là còn lại ba vị Chân Nhân đều không về được.Khương Ly, một trăm năm trước trấn áp Vị Hà quận võ giới hung nhân, lần này càng tru diệt ba vị Chân Nhân đại vũ giả, không ai sống sót.Một loại lạnh lẽo từ đầu đến chân khiến ai cũng sợ hãi không nói nên lời, mà Trần, Vương, Thanh Liên kiếm tông ba nhà đệ tử, đều mặt trắng bệch như cá chết, tựa hồ trời sụp.“Người không phận sự, tránh đi”Khương Ly thanh âm nhàn nhạt truyền ra, rơi vào tai mỗi người lại như sấm nổ.Một đám xem trò vui võ giả dồn dập ôm quyền, ai đi đường nấy, thậm chí hận mình không có thêm vài cái chân để chạy.Vốn đông đúc huyên náo tiệc cưới, bởi vì Khương Ly một lời liền tản mất.Những người ở lại, là Trần, Vương, Thanh Liên Kiếm phái ba nhà đệ tử, cộng thêm Kinh thành sứ đoàn một vị áo xanh thư sinh.Bị vây ở đám người bên trong Lạc Thần Tông mỗi cái đều giật mình sung sướng, hiểm địa hoàn sinh.Vốn sợ hãi lo lắng, nước mắt dàn giụa Hạ Tuyết Đình bỗng nhiên nở nụ cười, vội chạy đến chui vào Khương Ly trong ngực, tựa như năm đó hài đồng thích ngồi trong ngực lúc, sao mà ngọt ngào hạnh phúc.“Khương thúc thúc…”“Khương thúc thúc, ta biết người sẽ không sao”“Thúc thúc, người bị thương”“Vết thương nhỏ mà thôi, chúng ta về nhà”“Vâng”×— QUẢNG CÁO —Khương Ly nói rồi, từ trong linh vật túi đưa mơ ra một con lừa già, một con trọc lông hạc, mình cưỡi lừa, còn Hạ Tuyết Đình thì cưỡi hạc, hướng về Thiên Hương thôn phương hướng xuất phát.Nhưng lúc này, nơi sảnh đường chợt vang lên thanh thoát tiếng gọi.“Đông Ly đạo hữu xin chậm rãi?”Còn lại đám võ giả không khỏi đưa mắt ngước nhìn về người vừa lên tiếng, chính là Kinh thành cử đến chúc mừng một vị sứ giả, một vị áo xanh thư sinh.Không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, người này bộ dạng chẳng lẽ muốn cùng Khương Ly tìm phiền mức, ngại mình sống quá lâu rồi?Nghe được âm thanh, Khương Ly cũng dừng bước, liếc mắt nhìn gã, bình thản hỏi:“Các hạ có chuyện gì sao?”“Cũng không có chuyện gì, Hạ mỗ chỉ muốn hỏi Đông Ly đạo hữu là Vị Hà quận chủ đã chết thật rồi sao?”“Đúng vậy, xương cốt không còn”“Ta hiểu, xin cảm tạ đã giải đáp” Vị thư sinh nghe Khương Ly lời khẳng định, chắp tay cảm ơn không nói gì thêm.Khương Ly cũng không nói tiếp, cùng Hạ Tuyết Đình rời đi.Từ lúc đến buổi hôn lễ, hắn dựa vào thiên nhân cảm ứng, nhận ra được bên trong bốn cỗ cường đại năng lượng, mà nguồn năng lượng cường đại nhất lại không phải từ Nhất phẩm hậu kỳ Vị Hà quận chủ mà đến từ vị kia trông yếu ớt, tay trói gà không chặt áo xanh thư sinh.Người này tu vi cùng hắn trước đây đồng dạng đều là Nhất Phẩm đỉnh phong, càng thêm bên trên người có một cỗ kỳ dị đạo vận, dấu diếm thiên cơ, cỗ này đạo vận hắn từng ở Kiêu Dương thành gặp qua. Lại nghe tên thư sinh này tự xưng Hạ mỗ, hắn liền biết kẻ này nhất định đến từ Yến quốc Hạ gia, thậm chí là vị kia tính toán thông thần Thiên Vận Vương hậu duệ.Không hiểu vì sao, người của Hạ gia lại có mắt ở Việt quốc, thậm chí hiệu lực triều đình, nhưng hắn không đi quan tâm nhiều, cũng không muốn cùng đám chiêm bặc sư này dây dưa nhân quả.“Thúc thúc, con trọc lông hạc này, vẫn hung ác như ngày trước”Ha Tuyết Đình ngồi trên lưng hạc, nhìn cái kia trọc lóc đầu hạc, khẽ cười nói.“quác, quác”Dường như bị nói đến chỗ đau, Bạch hạc bỗng nhiên quang quác mấy tiếng kháng nghị, còn lung lay thân muốn đem Hạ Tuyết Đình cho ngã xuống, khiến nàng cười khúc khích.Khương Ly cười hiền hòa lắc đầu không nói.Khương Ly vừa đi, để lại đám người ngổn ngang cảm xúc.Nhị Trưởng lão Thương Huyền mặt già thở dài, im lặng dẫn theo mấy người trưởng lão quay bỏ đi. Xem ra bọn hắn sở tác

sở vi triệt để mất lòng vị này lão tổ tông, cũng may mắn lần này Lạc Thần Tông coi như bảo trụ.Thương Huyền chán nản hướng sau lưng mấy tên trưởng lão nói: “Chuyện hôm nay các ngươi mau chóng đem thông báo với tông chủ, còn lão phu sau khi trở về sẽ tự hành đến nội sơn diện bích tạ tội”Mà ba nhà võ giả thì vừa nơm nớp lo sợ vừa nghi hoặc, đưa mắt nhìn về vãn đứng yên lặng hai vị áo hồng lão giả.……………Mọi chuyện sau đó, Khương Ly không hề quan tâm, hắn cùng Hạ Tuyết Đình một đường chậm rãi trở về Đông Minh phủ.×— QUẢNG CÁO —Mất vài ngày đi đường liền trở về Thiên Hương thôn đến trước cổng nhà họ Hạ.Hạ phủ hôm nay tiêu điều xơ xác, nửa năm trước Hạ Bình Thiên vừa chết Hạ gia cả nhà cũng chuyển về hẳn Thiên Hương, tháng này Hạ Tuyết Đình càng bị ép hôn, vốn phong quang mấy năm Hạ gia trở nên đượm buồn, thê lương.Trong phủ người hầu đều bị phân phát, chỉ chừa lại tuổi ngũ tuần Hạ Lão Tứ vợ chồng.Vợ chồng Hạ gia vừa thấy Hạ Tuyết Đình trở về, thì mừng chảy nước mắt, lại nghe nàng tường thuật câu chuyện vội hướng Khương Ly cúi đầu cảm tạ.Khương Ly nhàn nhạt gật đầu, hắn cùng này hai vợ chồng cũng xem như nhiều năm hàng xóm, lại không có gì long trọng ân nghĩa.“Đình Đình hãy cùng cha mẹ ngươi hàn huyên, thúc thúc về nhà có chút việc”Nói rồi nhảy lên Bạch Hạc đi mất.Thiên Hương thôn, cuối xóm mái nhà tranh, Khương Ly lặng yên đứng trước Khương Bác vợ chồng mộ phần, uống rượu.Rất lâu, than thở.“Đại ca, chị dâu ta vốn dĩ định ở đây cả đời thủ mộ giúp các ngươi, cuối cùng bụi về bụi đất về đất, lại không nghĩ lần này tuyệt địa phùng sinh, con đường võ đạo vẫn chưa hết”“Vốn dĩ muốn cùng các ngươi đoàn tụ nơi suối vàng, nhưng có lẽ cần phải thật lâu thật lâu nữa. Nếu thế gian này có câu chuyện chuyển thế luân hồi, thật hi vọng có thể cùng các ngươi gặp gỡ thêm lần nữa”Khương Ly nâng lên chén rượu đục vì vợ chồng Khương Bác mỗi người đổ đầy một chén, cuối cùng tự mình uống cạn.Rượu hết, hắn cũng xoay người đi, trở lại Hạ gia, vừa lúc Hạ Tuyết Đình cùng vợ chồng Hạ lão tứ quyết định bái tế một chút hạ Bình Thiên, hắn cũng đi theo.Nhìn Hạ Bình Thiên bia mộ, lại nghĩ đến năm đó tên kia chí lớn thiếu niên vậy mà đã tráng niên mất sớm, hắn không khỏi cảm khái.Năm đó nếu hắn không tặng cho thiếu niên đó bức tranh, có lẽ hắn sẽ không được Lạc Thần Tông lựa chọn, dính vào võ giả một vòng tranh chấp, có lẽ hắn hay vẫn còn sống.Khương Ly nghĩ nghĩ lại bật cười, thế gian này đâu đâu cũng là giang hồ, người trong giang hồ thân bất do kỷ, muốn nắm giữ bản thân vận mệnh, cần phải cường đại.Giống như trước đó, hắn nói qua, Tứ Hoang pháp lệnh chỉ ngăn cấm kẻ yếu, không ngăn được cường giả. Lần trước, cũng may hắn sử dụng một chiêu Trừu Hồn cổ thuật, cùng giả tượng đánh lừa hai vị Tứ Hoang chấp sự, cộng thêm việc độc thân đánh chết ba vị Chân Nhân ưu thế, mới khiến bọn người bị chấn nhiếp.Vị Hà quận hai vị Chân Nhân không nói, Trần là quận chủ, sau lưng có Trần gia chống đỡ, hắn giết Trần Thừa Phong mặc dù là ân oán cá nhân. Nhưng dù sao cũng đã gây thù chuốc oán, đã dựng thêm cho mình một đám cường đại địch nhân.Khương Ly đăm chiêu thoáng qua, không khỏi cười nhẹ một cái. Hắn tu luyện từ trước đến nay, trải qua sóng to gió lớn, còn sợ cường đại đich nhân sao?Thần thức đảo qua trống không đan điền, cùng với yếu ớt thân thể vừa buồn lại vui.Một lần Thiên Nhân Hợp Nhất, khiến cơ thể hắn trị sạch ám thương, vớt về một mạng nhưng theo mấy năm trước tu vị rút lui, hắn hiện tại chính là một người bình thường.Cũng may, hiện tại có Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ hai, con đường phía trước đã có manh mối, cộng thêm kinh nghiệm trước giờ, muốn tu luyện trở về không khó, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.Khẽ lật tay, trên tay xuất hiện cái túi trữ vật, phân biệt lần lượt của Trần Thừa Phong, Vương đại sư cùng Vô Cực Chân Nhân tài sản.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện