Nửa đêm, Khương Ly thần sắc vui sướng từ trong Hầu Phủ đi ra. Tại phủ khố, hắn toại nguyện tìm thấy Nguyên Tinh, rất nhiều Nguyên Tinh, bị Khương Ly không khách khí cầm mất một nửa.Nhiều Nguyên Tinh như thế, đầy đủ hắn đúc thân bốn năm lần, tạm thời không cần vì tài nguyên tu luyện mà lo lắng.Khương Ly trở về Tướng phủ ngoại viện gian phòng, vừa nằm liền chợp mắt.………Sáng sớm, hắn cầu kiến Vũ Bắc Lạc Tướng.Vị Lạc Tướng này hôm nay gặp mặt Khương Ly, chợt nhiệt tình thái quá, không hề dùng giọng điệu tiền bối mà đem hắn ngang hàng đối thoại, khi nhìn về phía hắn thậm chí mơ hồ có một vài tia kính nể.Khương Ly đề cập đến chuyện muốn trở về Diệp thôn, Vũ Bắc Lạc Tướng lập tức ủng hộ, thậm chí còn muốn cho người hộ tống. Để hắn hơi không có ý tứ.Ngay buổi trưa hôm ấy, Khương Ly dẫn theo mười tên dũng sĩ cùng một tên trung phẩm chiến sĩ rời Vũ Ninh Thành, lên đường trở về Diệp Thôn.Mười mấy người này, không ai khác chính là Lạc Thanh cùng tùy tùng của nàng.Nghe nói, hắn phải rời đi, nên quyết định ngàn dặm đưa tiễn, cũng nhân cơ hội ra ngoài du ngoạn, Khương Ly thấy nàng nhiệt tình, đành chấp thuận.Diệp thôn nằm ở khu vực xa xôi hẻo lánh, cách Vũ Ninh Thành tám trăm dặm, lúc Khương Ly đội ngũ đến cửa thôn đã là bảy ngày sau.Hắn ra ngoài du lịch hơn ba tháng, không biết thôn dân trải qua như thế nào?Vừa đến đầu cửa thôn, chỉ thấy một nhóm mặc áo da thú Diệp thôn thiếu niên đang cùng đám người khác phát sinh xung đột.Ba tháng mùa đông, Diệp Thôn trải qua hai lần Lạc triều, một lần Lạc triều gần nhất, lão thôn trưởng trong lúc thi triển Lạc thuật, sơ sẩy bị Lạc thú phát hiện tấn công. Lạc Hùng cùng đám trai tráng liều mạng cứu giúp, chỉ có thể đem trở về tàn khuyết thi thể.Mất đi Lạc Sư tọa trấn, Diệp thôn thôn dân gắng sức liều mạng, mới có thể đem Lạc Triều đánh đuổi, nhưng Lạc Hùng, Lạc Diệp nhóm dũng sĩ, tất cả đều thân mang trọng thương.Đành đề cử Lạc Ngưu trở thành hộ vệ đội trưởng.Lạc Ngưu đầu óc không thông minh cho lắm, thực lực vẫn còn được, lâm thời chỉ có thể bổ sung như thế. Diệp thôn đội hộ vệ, cũng từ một đám thiếu niên chắp vá mà thành, nhìn xiên xiên xẹo xẹo.Lạc Ngưu thời khắc này nét mặt đỏ bừng, đang cùng người tranh chấp.×— QUẢNG CÁO —"Bản công tử nuôi dưỡng Bạch Trĩ lần trước bị mất ở Diệp thôn, ta muốn tới lục soát, có gì không thỏa đáng, ngươi vì sao phải ngăn trở ta làm việc!” Lạc Sửu trợn mắt nhìn chằm chằm Lạc Ngưu, hắn đường đường là con trai của Vũ thôn thôn trưởng, một tên Diệp thôn thôn dân lại dám chống đối hắn.“Chuyện cười! Ai chẳng biết Bạch Trĩ là Việt Thường Bộ chim quý, có thể thể thu hút bách triểu tới chầu, như thật đang ở Diệp thôn, chỉ sợ dẫn động khắp núi chim muông. Hiện tại trong thôn bầu trời quang đãng, đừng nói chim, ngay cả phân chim cũng không có. Bạch Trĩ căn bản không ở chỗ này. Lạc Sửu ngươi thực chất là muốn tìm cái cớ, đến Diệp thôn gây hấn, muốn uy hiếp chúng ta sáp nhập vào Vũ Thôn! Nhân lúc Diệp thôn thôn trưởng qua đời, chiến sĩ không tại, các ngươi liền nghĩ thôn tính thôn chúng ta, có phải thế không!” Lạc Ngưu tức giận nói. Cũng thật khó cho gã thanh niên cơ bắp này, nghĩ mãi mới ra mục đích thật sự của Lạc Sửu. Cũng do Lạc Sửu lấy cớ thật quá sứt sẹo, dù ai cũng đoán được.Đương nhiên, đó là đối với người bình thường.Diệp thôn vài người thật không hiểu được mục đích thật sự của Lạc Sửu.“Cái gì! Vũ thôn còn có loại mục đích này! Bọn hắn vậy mà muốn thôn tính thôn của chúng ta!” Một chút Diệp thôn thủ vệ chấn kinh rồi.“Ta dĩ nhiên thật tin tưởng hắn đánh mất Bạch Trĩ, còn giúp hắn tìm nửa ngày!” Lại có tên Diệp thôn thiếu niên, xấu hổ nói.“... Lạc Ngưu đại nhân, ta tìm được Bạch Trĩ rồi! tìm được trong chuồng gà nhà ta!” Một cái thoạt nhìn càng chất phác thiếu niên xách lấy một con gà con hăm hở chạy tới.Đó là con gà! Hơn nữa nó còn màu đen, gà con màu đen, nhìn thế quái nào thành Bạch Trĩ.Thủ hạ của mình sao một cái so với một cái càng ngu!Lạc Ngưu đau đầu muốn nứt, từ trận Lạc triều lần trước, trong thôn khỏe mạnh dũng sĩ đều trọng thương, thành ra đội hộ vệ thu nạp nguyên một đám lính mới, đều là tấm chiếu mới chưa trải ah. Nhưng lúc này cũng không