Duy Nhất Là Em

059: Rung động


trước sau

Translator: Nguyetmai

Cô đổi đề tài, giọng nghiêm túc: "Thời Cẩn, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Em nói đi."

Chuyện của Bác Mỹ đều do cô mà ra, cô cố nói một cách ngắn gọn nhất: "Là tôi chăm sóc Bác Mỹ không tốt, khiến nó rụng rất nhiều lông. Hôm nay tôi muốn dẫn nó đi tỉa lông lại."

Dù sao nó cũng là thú cưng của Thời Cẩn, cô không nghĩ rằng mình có thể tự tiện quyết định.

Thời Cẩn lại không hề đắn đo chuyện này: "Em quyết định là được."

Khương Cửu Sênh ướm thêm một câu: "Tôi định cắt lông nó thật sát."

Liễu Nhứ ra tay rất ác độc, nếu như không cắt sát, e rằng trông sẽ rất xấu.

Anh cười khẽ: "Nó không thích bị tỉa lông đâu, em có thể mang cho nó một ít thịt khô và đồ chơi, bằng không nó sẽ quậy lắm đấy!"

Giọng anh qua điện thoại lại thêm phần trầm khàn lôi cuốn, cứ quanh quẩn bên tai cô mãi, nghe dễ chịu vô cùng. Cô đứng ở ban công nhà anh tận hưởng nắng thu êm dịu mà trong lòng thư thái thanh thản.

"Tôi biết rồi."

"Cắt lông xong có thể gửi hình cho tôi xem không?"

"Được." Cô dừng một chút lại nói, "Thời Cẩn."

"Sao?"

Anh đáp, sau đó lại yên lặng đợi cô.

Cô im lặng một lúc lâu rồi nói khẽ: "Tối hôm qua…" Cô chỉ nói nửa câu rồi lại ngừng.

Thời Cẩn dường như vừa nghe điện thoại vừa bước đi, có tiếng gió tràn vào điện thoại, anh hỏi lại: "Sao vậy?"

Khương Cửu Sênh lại tỏ vẻ thản nhiên: "À không có gì."

Anh như có điều suy nghĩ, yên lặng một chút mới nói: "Hôm qua vốn định gọi điện cho em, nhưng em thường ngủ lúc mười giờ, nên tôi không muốn làm phiền nữa."

Cô ngạc nhiên: "Ngay cả chuyện tôi ngủ lúc mười giờ mà anh cũng biết à?"

Anh cười nhẹ: "Tôi biết nhiều chuyện của em lắm."

Khương Cửu Sênh chỉ cười không đáp, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ, ngắm những đám mây lãng đãng trôi giữa trời trong, tất cả phác họa nên khung cảnh tuyệt đẹp khó tả xiết. Hai người trò chuyện một lúc rồi cúp máy, anh chủ động nói tạm biệt, nhưng lại đợi cô cúp máy trước.

Cuối cùng cô vẫn không thể hỏi anh rằng, người phụ nữ nhấc máy tối qua là ai?

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại nghẹn ứ
trong lòng, không sao hỏi thành lời. Cô lại nghĩ, mình nào có tư cách gì để hỏi, mà thật ra cô cũng đâu có hoài nghi gì anh.

Thời Cẩn là một người đứng đắn, lại độc thân. Tuy vậy, cô cũng không hiểu tại sao bản thân luôn đinh ninh rằng, anh sẽ không bao giờ nói dối cô. Người như anh, nếu thật sự phải nói dối, nhất định sẽ nói dối đến hết đời.

Chỉ là, cú điện thoại hôm qua tựa như một nhát búa gõ vào tim cô, khiến cô vừa chết lặng lại hoảng hốt. Sau khi muộn màng hiểu ra lý do, cô chợt phát hiện mình có hơi đau lòng.

Khương Cửu Sênh ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt phần lông bị cắt lỉa chỉa trên đầu Bác Mỹ.

"Bác Mỹ à."

Nó ngẩng đầu: "Gâu!"

Cô cười với nó: "Hình như chị không chỉ thích tay ba em nữa rồi."

Nó vừa đánh chén vừa "Gâu!" lên một tiếng trả lời.

Cô bật cười, không ngờ mình lại ngồi đây tâm sự với một con chó. Có vẻ cú điện thoại hôm qua đả kích cô không nhẹ, khiến tâm trí cô giờ đây rối rắm như tơ vò.

Cô nghĩ, có lẽ mình xong đời rồi.

Cô thừ người suốt một lúc lâu rồi lấy di động ra, gọi cho Mạc Băng hỏi: "Mạc Băng, làm cách nào để khiến fan cuồng của em mãi mãi ở lại bên cạnh em đây?"

Sao lại đột xuất vậy?

Từ khi nào nghệ sĩ nhà cô lại chú trọng việc quản lý fan rồi hả?

Mạc Băng đờ người mười giây, rồi đưa ra một lời khuyên đầy chuyên nghiệp: "Duy trì khoảng cách nhất định sẽ tạo cảm giác mới mẻ, khiến fan không thể hoàn toàn thỏa mãn."

Nếu vậy thì không thể gọi điện thoại thường xuyên cho nhau rồi.

Khương Cửu Sênh hơi buồn rầu, lại hỏi Mạc Băng: "Tương tác thì sao? Tương tác thường xuyên có giúp tình cảm đôi bên có tiến triển không?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện