01.
Sau khi Trần Dã và Hà Nghệ Băng công khai tình cảm không lâu, có một tạp chí thời trang mời họ chụp trang bìa với tư cách là một cặp đôi.
Tuy Trần Dã không phải người mẫu, nhưng từ giá trị nhan sắc đến dáng người đều đáp ứng tiêu chuẩn của một nam người mẫu.
Anh cao 1m87, đứng cùng Hà Nghệ Băng 1m75, đúng là một cặp trời sinh.
Chụp ảnh xong, Hà Nghệ Băng và Trần Dã cùng đi qua chỗ nhân viên xem kết quả.
Bình thường, Hà Nghệ Băng luôn tạo cho người khác cảm giác mình rất lạnh lùng, trông cô vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, nhưng lại không thích cười, lúc nào cũng lạnh như băng, mọi người thường gọi cô là “Người đẹp băng giá.
”
Nhưng chính vẻ đẹp ấy lại khiến cô trở nên cuốn hút hơn.
Cô nghiêm túc xem từng bức ảnh của hai người, sau đó lại nhìn chăm chú vào Trần Dã trong ảnh.
Trần Dã thấy cô xem ảnh mình, mỉm cười hỏi: “Có phải thấy anh quá đẹp trai không?”
Hà Nghệ Băng không để ý lời trêu chọc của anh, cô đưa tay hết xoa lại nhéo mặt anh, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Anh béo lên đúng không?”
Trần Dã: “…”
Từ sau khi quay xong bộ phim hình sự chống m@ túy , anh đúng là không đến phòng tập rèn luyện thể thao nữa, cũng không đi tập võ, nếu không có chuyện gì thì anh sẽ ở nhà nấu nướng, cả ngày cứ ăn ăn ăn, các kiểu ăn.
Mập thêm chút cũng là chuyện thường…
Trần Dã nhìn ảnh của hai người, tự cảm thấy không tệ lắm: “Haiz, không có cách nào khác, béo lên mà vẫn đẹp trai như vậy.
”
Hà Nghệ Băng ngước mắt lên nhìn anh, nhéo má anh một cái.
Trần Dã kêu đau, nói: “Em nhéo gì thế, da mặt mỏng lắm đấy.
”
Hà Nghệ Băng cười.
Cũng chỉ có anh lúc nào cũng chọc cho cô cười thành công.
Hà Nghệ Băng đi đến chỗ nghỉ ngồi xuống, Trần Dã cũng đi theo, lúc chuyên viên trang điểm cho hai người, anh hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Hà Nghệ Băng nhắm mặt lại, hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Anh làm à?”
“Ừm.
” Trần Dã cười: “Gần đây không có việc gì làm, ở nhà tập nấu nướng, anh cảm thấy trình độ đầu bếp trước đây đã trở lại rồi.
”
“Tối nay cho em một cơ hội đến ăn đấy, thế nào?”
Hà Nghệ Băng bặm môi, sau khi chuyên viên trang điểm đi rồi mới trả lời anh: “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt.
”
“Không thành vấn đề.
”
“Cá diếc kho.
”
“Ok.
”
“Đậu hũ Tứ Xuyên.
”
“Được.
”
“Thêm cả rượu vang đỏ và thịt bò nữa.
”
Trần Dã nói: “Haiz, bé Băng à, em xem thử như này có ổn không nhé?”
“Gì cơ ạ?”
“Em ăn anh luôn đi, anh rất vui để cho em ăn đấy.
”
Hà Nghệ Băng: “…”
Hà Nghệ Băng đang chỉnh tóc, cô quay đầu lại nhìn anh, sau đó cầm một quyển tạp chí định đập lên đầu anh.
Nhưng Trần Dã nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cô, anh cười khà khà, rút quyển tạp chí trong tay cô ra, đứng lên khom lưng hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, cười: “Đổi lấy phần thưởng cho bữa tối nay trước đã.
”
“Trần Dã…” Hà Nghệ Băng rất sợ người khác nhìn thấy hai người như vậy, sẽ xấu hổ lắm.
Anh buông tay cô ra, xoay người tựa lên thành bàn, không trêu cô nữa: “Em có ăn thêm gì không? Tối nay anh làm cho em ăn.
”
Hà Nghê Băng lắc đầu: “Nhiều quá em ăn không hết.
”
“Không sao, anh vẫn cảm thấy hơi thiếu, em phải ăn nhiều một chút.
” Trần Dã chẳng quan tâm đ ến vẻ mặt lạnh lùng của Hà Nghệ Băng, nói tiếp: “Sao có thể để một mình anh mập được, anh và em cùng mập lên thì anh mới không cô đơn.
”
Hà Nghệ Băng: “…” À.
Chạng vạng, lúc hai người ra khỏi studio thì gặp giới phóng viên đã chờ ở ngoài từ lâu, bởi vì đây là lần đầu hai người hợp tác sau khi công khai tình cảm cho nên phóng viên muốn phỏng vấn hai người họ, đầu tiên là tự giới thiệu, Hà Nghệ Băng chỉ nói một câu đơn giản: “Chào mọi người, tôi là Hà Nghệ Băng.
”
Đến lượt Trần Dã: “Hello tất cả mọi người, tôi là bạn trai của Hà Nghệ Băng vừa xinh đẹp vừa tài năng, Trần Dã.
”
Hà Nghệ Băng đứng bên cạnh: “…” Ha ha…
02.
Bởi vì công việc của Hà Nghệ Băng nên Trần Dã có sở thích sưu tầm tạp chí thời trang, trên cơ bản, tạp chí nào có ảnh Hà Nghệ Băng thì anh sẽ sưu tầm hết, ngay cả khi hình của Hà Nghệ Băng nằm ở một góc không dễ thấy trên tạp chí, anh đều cất giữ thật cẩn thận.
Thời gian dài trôi qua, kệ sách chất đầy tạp chí.
Sau đó, có một lần Trần Dã tham gia talk show, theo yêu cầu của ekip, Trần Dã đồng ý để nhân viên công tác đến nhà chụp ảnh môi trường sống của anh.
Sau đó, những tạp chí được đặt ngay ngắn trên kệ sách lọt vào tầm mắt của công chúng, MC biết rõ còn cố hỏi vì sao anh lại sưu tầm nhiều tạp chí thời trang như vậy.
Trần Dã cười rộ lên, nghiêm túc nói: “Bởi vì trong tạp chí có người đẹp.
”
MC cười: “Anh không sợ Băng Băng nhìn thấy mấy tạp chí này sẽ ghen rồi không vui ư?”
Trần Dã thẳng thắn đáp: “Vì sao phải sợ chứ, người đẹp trong tạp chí chẳng phải là bé Băng nhà tôi ư?”
MC nhướng mày, giơ ngón tay cái lên với anh: “Cho câu trả lời này 10 điểm.
”
Sau đó lại cười: “Sao anh lại giỏi ăn nói thế?”
Trần Dã hơi khó hiểu: “Hả? Tôi nghĩ gì thì nói đấy thôi.
”
Ở trong mắt mọi người, Trần Dã hoàn toàn trái ngược với hai từ đáng yêu, lúc anh không nói gì sẽ khiến người ta cảm thấy anh rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức nhàm chán.
Nhưng không ai ngờ đến, mỗi lần anh mở miệng nói chuyện nhất định sẽ chọc người ta cười, những người từng tiếp xúc với anh đều nói anh là một