[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 10


trước sau


Hiện giờ Kiều Mộc thật sự có chút khó hiểu, dù cốt truyện có đi lệch thì hình tượng của nam chính cũng không thể lệch được phải không?
 
Anh lấy nhẫn ở đâu đưa cho cô vậy?
 
Còn nữa, anh mua nó khi nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tay.” Giọng nói từ tính của Cố Hàn Thanh vang lên.
 
Kiều Mộc vội vàng trấn tĩnh lại tâm trạng, nâng tay trái lên, đồng thời phối hợp biểu diễn nói: “Chồng à, em đã nói không đeo rồi mà, sao anh lại lấy ra thế, nặng quá đi.”
 
Lại một tiếng “chồng”, Cố Hàn Thanh nghe rất thoải mái, biết người phụ nữ này đang diễn kịch, nên anh rất phối hợp, vừa đeo nhẫn vào ngón áp út, lòng thầm nghĩ quả nhiên rất thích hợp, mắt nhìn của mình thật tốt, vừa nhỏ giọng nói: “Có nặng hơn nữa cũng phải kiên trì một chút, hôm nay không thể tùy tiện được, em xem đi, em họ hiểu lầm em rồi đó thấy chưa?”
 
Anh đeo nhẫn xong, từ từ liếc mắt sang, ánh mắt thâm sâu nhìn Cố Tư Phàm.
 
Sắc mặt Cố Tư Phàm trắng bệch, hoảng loạn giải thích: “Anh họ, em không có, em… em chỉ nói đùa thôi.”
 
Những em gái khác cũng nói là trêu đùa.
 
“Em thấy chị dâu tụi em cười chưa?” Cố Hàn Thanh uy nghiêm nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người em gái nhìn ngó xung quanh, lập tức hiểu ra bèn khom lưng với Kiều Mộc: “Chị dâu, tụi em xin lỗi. Tụi em không dám trêu đùa linh tinh nữa.”
 
Hôm nay là buổi tụ họp gia đình, mọi người đều là họ hàng thân thích của nhau, đương nhiên Kiều Mộc sẽ không nhỏ mọn đến nỗi trách tội bọn họ. Cô nhã nhặn nhìn quả trứng cút ở ngón áp út, hào phóng nói: “Không sao, sau này chú ý một chút là được, tụi em đi chơi đi.”
 
Mấy người lủi thủi rời đi, mất hết cả khí chất.
 
Chạc tuổi với nhau, nhưng so với bọn họ thì Kiều Mộc trông đoan trang và khí chất hơn hẳn.
 
Các trưởng bối ở xung quanh vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình càng thêm hài lòng về nữ chủ nhân này.
 
Ông nội Cố đưa mắt với con gái mình, hai người vui mừng cong môi.
 
Ông nội Cố là người biết rõ nhất chuyện Kiều Mộc không có nhẫn, mà hiện tại cháu trai ông lại đeo nhẫn cho cô trước mặt mọi người trong nhà, hiệu quả này so với việc Kiều Mộc tự đeo lên trước còn tốt hơn nhiều.
 
Trực giác trong lòng ông càng thêm kiên định, ông cảm thấy Kiều Mộc chính là bạn đời định mệnh của cháu trai! Tình cảm của hai người nhất định sẽ ngày càng tốt lên!
 
Sau khi buổi tụ họp gia đình kết thúc, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh ngồi xe về nhà.
 
Lần đầu tiên mang giày cao gót suốt hai ba tiếng đồng hồ, Kiều Mộc cũng không còn giữ được khí chất nho nhã nữa, siêu xe vừa lái ra khỏi căn nhà cũ, cô đã lười biếng ngả người về sau, hai tay ôm bụng, thở dài.
 
Cố Hàn Thanh nhìn cô lộ nguyên hình, đáy mắt lướt qua ý cười: “Không sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô à?”
 
“Chẳng phải ở đây không có người ngoài sao?” Kiều Mộc yếu ớt nói.
 
Không có người ngoài?
 
Lông mày Cố Hàn Thanh nhướng lên, khóe miệng khẽ cong, cô không xem anh là người ngoài: “Tôi không phải à?”
 
“Anh đương nhiên không phải rồi.” Kiều Mộc nhìn sang, cười nhìn anh, nịnh hót nói: “Anh là ba mẹ của tôi. Vả lại, có bộ dạng nào của tôi mà anh chưa thấy qua không? Nếu còn giả vờ nữa, anh không chê mệt nhưng tôi thì có đó.”
 
Một tuần này, Cố Hàn Thanh về nhà đều đều, khi Kiều Mộc đối diện với anh càng trở nên thoải mái, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng nữa.
 
Cô cảm thấy bản thân càng giả bộ thì sẽ càng khiến Cố Hàn Thanh hiểu nhầm, còn không bằng bày ra bộ dạng cá mặn lười biếng cho anh thấy, nam chính gia đình giàu có nhất định sẽ không thích loại người không có lòng thăng tiến như cô. Bọn họ đều thích kiểu nữ chính trong sáng, đơn thuần, nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng thực chất lại là người rất có năng lực.
 

“Cô cũng biết rõ lắm.” Cố Hàn Thanh khẽ cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
 
Kiều Mộc mím môi cười, không thèm để ý.
 
Một lát sau, cuối cùng cô đã nhớ lại quả trứng cút trên ngón áp út, vội vàng cẩn thận lấy nó ra đưa cho Cố Hàn Thanh: “Đúng rồi, anh Cố này, quên mất trả lại cho anh.”
 
Cố Hàn Thanh thắc mắc: “Trả cho tôi làm gì?”
 
Kiều Mộc chớp mắt vô tội: “Trả cho anh đó, nhẫn này không thể tặng lung tung được, tôi biết anh vì muốn giúp tôi nên mới miễn cưỡng lấy nó ra. Nhưng hiện giờ cũng đã tham gia xong buổi tụ họp, tôi tự mình đi mua một chiếc là được, không cần dùng đến của anh đâu, anh giữ lấy tặng cho người quan trọng của mình đi.”
 
Tặng cho nữ chính đi, không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi!
 
Cố Hàn Thanh cảm thấy lời nói của Kiều Mộc có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, anh nói: “Đưa cô thì cô cầm lấy đi, cũng chỉ là món đồ mấy triệu mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền.”
 
Kiều Mộc: “…”
 
Hu hu hu, mấy triệu mà kêu không đáng tiền?
 
Nhưng cuối cùng cô đã biết được tại sao nam chính lại đưa nó cho cô rồi, hóa ra là vì nó không đáng tiền!
 
Thế là cô cũng không khách sáo nữa! Mấy triệu sau này bán đi vẫn đủ cô ăn ngon mặc sướng!
 
“Được thôi, cảm ơn anh nha, ông chủ, thả tim cho anh nè.” Kiều Mộc đáng yêu giơ ngón cái và ngón trỏ tạo thành trái tim, đưa trước mắt Cố Hàn Thanh.
 
Hiếm khi Cố Hàn Thanh cười ra tiếng, cảm thấy cô gái này cũng khá đáng yêu.
 
Càng cảm thấy nuôi dưỡng cô rất thú vị.
 
Cố Tư Phàm trở về đến nhà thì bị ông nội gọi vào phòng sách nghiêm khắc dạy dỗ một trận, cô ta khóc lóc chạy ra ngoài, ba mẹ nhìn thấy thì bước lên muốn an ủi, nhưng Cố Tư Phàm hất tay họ ra, chạy vào trong phòng ngủ, đập mạnh cửa.
 
Cô ta nằm khóc lóc trên giường hồi lâu, cuối cùng tâm trạng đã ổn định, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cô ta nhớ đến gì đó bèn lấy điện thoại lật tìm tài khoản wechat mà lâu rồi không nói chuyện.
 
[Chị Tâm Nghiên, chị có ở đó không?]
 
Chưa được bao lâu, tài khoản im ắng đã lâu bỗng trả lời lại: [Ừ, chị có, sao thế?]
 
Cố Tư Phàm bày ra bộ dáng biết tuốt, cong khóe môi: [Chị Tâm Nghiên, chị còn chưa về sao?]
 
[Tạm thời chị vẫn chưa có ý định này.]
 
[Chị có chắc là không về không? Chị mà còn không về, e rằng bên cạnh anh họ sẽ không có vị trí của chị nữa rồi.] Cố Tư Phàm có ý gì đó, nhướng mày xấu xa.
 
Trình Tâm Nghiên ở tít bên nước ngoài khi nhìn thấy câu nói này của cô ta thì mi mắt co giật mạnh, hơi hoảng loạn truy hỏi: [Tư Phàm, ý em là sao? Cái gì mà không có chỗ của chị? Anh họ em sao rồi? Bên cạnh anh ấy… có phụ nữ rồi?]
 
[Chị về nhìn chẳng phải sẽ biết ngay sao, em không nói với chị nữa, em đi tắm đây.] Cố Tư Phàm làm xong chuyện xấu, dừng lại đúng lúc.
 
Cô ta đã có thể tưởng tượng được trong lòng Trình Tâm Nghiên sẽ phiền não như thế nào rồi. Ha ha ha, có người đau khổ cùng cô ta, sướng!
 
Trình Tâm Nghiên bên kia vẫn gửi tin nhắn cho Cố Tư Phàm, nhưng cô ta không trả lời lại. Còn gọi cả điện thoại, nhưng cũng không bắt máy.
 
Cô ta biết Cố Tư Phàm cố ý, còn rất có khả năng lừa mình, nhưng cô ta đã nghe vào trong lòng rồi, không thể nào không quan tâm được.
 
Nhớ đến người đàn ông cao to, tuấn tú kia, lòng cô ta vừa chua sót vừa ngọt ngoài. Nếu như bên cạnh anh có người khác…
 
Không, cô ta không cho phép có chuyện này xảy ra.
 
Trình Tâm Nghiên vội vàng liên lạc cho người bạn tốt nhất của mình, Lâm Vũ Mông. Cô ta nói hết mọi chuyện: “Vũ Mông, cậu giúp tớ nghe ngóng xem bên cạnh anh Thanh có phải có phụ nữ rồi hay không, xin cậu đó.”
 
“Sao có thể? E là người em gái kia đang lừa cậu đó, chẳng phải trước đây cậu từng nói người bên nhà ông nội hai không thích cậu sao?”
 
“Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, cậu đều giúp tớ nghe ngóng chút đi. Tớ muốn có được đáp án chính xác.” Trình Tâm Nghiên đi tới đi lui trong phòng, vô cùng lo âu.
 
“Được thôi, để tớ giúp cậu nghe ngóng.” Lâm Vũ Mông nghĩ, nếu như bên cạnh Cố Hàn Thanh thật sự có phụ nữ, vậy Trình Tâm Nghiên chắc chắn sẽ trở về. Đến khi đó, cô vẫn là công chúa nhỏ được cưng chiều nhất của nhà họ Cố, mà nhà bọn họ cũng có thể hưởng chút lộc từ đó.
 
Tắt điện thoại của bạn mình, Lâm Vũ Mông suy nghĩ làm sao để nghe ngóng được tin tức của Cố Hàn Thanh, thân phận như cô ta căn bản không thể xuất hiện trước mặt Cố Hàn Thanh được, mà anh cũng phải kiểu người thích ăn chơi.
 
Tuy rằng người bạn Thẩm Ngọc của anh thích ăn chơi, trông không đáng tin cậy, nhưng miệng rất kín kẽ, không một ai có thể moi được chút tin tức nào nếu anh ta không muốn nói.
 
Cho nên vẫn phải ra tay từ chỗ Kỳ Anh kia, Lâm Vũ Mông lật tìm thư mời tham gia buổi tiệc mới nhận được gần đây, lựa chọn xem bên trong có buổi tiệc nào Kỳ Anh sẽ tham gia hay không. Quả thật đã để cô ta tìm được một buổi có khả năng nhất, cô ta cong khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
 
Chớp mắt Kiều Mộc đã gả vào nhà họ Cố được nửa tháng rồi, cuộc sống làm bà chủ của gia đình giàu có này có thể nói là đã thích ứng được.
 
Rảnh rỗi thì hẹn Mạnh Hàm hoặc là Kỳ Anh đi spa, tắm xông hơi, rồi lại đi mua quần áo trang sức đắt tiền.
 
Trở về nhà, không đến sau vườn bơi ngắm nhìn phong cảnh thành phố, thì lại nằm trên sô pha, hoặc là nằm trên giường vừa ăn trái cây, đồ ăn vặt, vừa xem phim.
 
Nhiều lúc có tâm trạng, cô sẽ đi dạo ở nơi nào đó, mua một ít đồ ăn vặt, gần như chẳng cần phải nhìn giá tiền, mua đến khi tay mỏi mắt hoa mới dừng lại.
 
Dùng câu nói của chuyên gia để hình dung: Đây là ăn không ngồi rồi.
 
Dùng câu nói của Kiều Mộc để hình dung: Đây mới là cuộc sống chứ!
 
Ngày hôm nay là thứ bảy, Kỳ Anh hẹn cô đi tham gia một buổi tiệc trà chiều của các tiểu thư nhà giàu, địa điểm ở trang viên quốc tế Vạn Hào bên ngoài Tam Hoàn, người bạn Hàn Vi của cô ấy cũng ở đó.
 
Lần này trên người Kiều Mộc đã hòa nhập được với giới này, cô mặc lên người quần áo của những nhãn hàng cao cấp, đồng thời còn mua phiên bản giới hạn, phiên bản kinh điển mà bọn họ không thể mua được.
 
Vì vậy, tuy mọi người đều không rõ thân phận cô là gì, nhưng vẫn rất tôn trọng cô, không hề xem thường giống như đám người Lâm Vũ Mông.
 
Nhưng nghĩ gì thì cái đó đến, không ngờ Lâm Vũ Mông và bạn của cô ta cũng đến tham gia buổi tiệc trà chiều này. Kỳ Anh tức giận cắn miếng bánh ngọt: “Phiền chết đi được, biết ngay thế nào cũng nhìn thấy cô ta mà.”
 
Hàn Vi bắt chéo chân nói: “Chẳng phải nói nhảm sao, đều cùng trong một giới, buổi tiệc này không gặp thì tiệc khác cũng sẽ gặp, bình tĩnh, bình tĩnh.”
 
Cô ấy vỗ vai bạn mình, sau đó nhìn sang Kiều Mộc: “Chị Mộc Mộc, chị đừng để ý đến con người này, chúng ta xem như không nhìn thấy là được. Nhưng nếu cô ta dám đến khiêu khích chị thì chị cứ yên tâm, em và Anh Anh sẽ chửi lại cô ta giúp chị!”
 
Hàn Vi đã nghe Kỳ Anh kể về chuyện Kiều Mộc dùng tiền vả mặt Lâm Vũ Mông, hiện giờ cô ấy rất thích Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc cười với cô ấy: “Yên tâm đi, cỡ cô ta không thể khiến chị tức giận được.”
 
Lâm Vũ Mông đi đến chào hỏi những tiểu thư nhà giàu trước, sau đó mới nhìn sang chỗ bọn họ.
 
Kiều Mộc chạm mắt với cô ta, rõ ràng khuôn mặt của Lâm Vũ Mông đã đen hẳn đi.
 
Lại là người này, rốt cuộc cô là ai vậy!
 
Lâm Vũ Mông hỏi người tổ chức buổi tiệc: “Lan Lan, người phụ nữ bên cạnh Kỳ Anh là ai thế? Sao cô lại mời cô ta?”
 
Phương Lan nói: “Tôi cũng đâu có biết, là Kỳ Anh dẫn đến. Nhìn thái độ của Anh Anh, chắc chắn quan hệ của Kiều Mộc và cô ấy rất thân thiết. Vừa nãy tôi nói chuyện với cô ấy rồi, con người cũng khá tốt, đáng để kết giao bạn bè.”
 
Đáng cái con khỉ.
 
Lâm Vũ Mông trợn mắt trong lòng, nhưng cũng không dám bày ra bộ mặt xấu xa ở địa bàn của người ta.
 

Giả vờ cười xong, cô ta và bạn của mình đi tìm người quen nói chuyện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Kỳ Anh, muốn tìm cơ hội tiếp cận cô ấy để nghe ngóng chuyện của Cố Hàn Thanh.
 
Nhưng cô ta mãi không thể tìm được cơ hội, Kỳ Anh cứ ngồi bên cạnh Kiều Mộc nhìn cô đánh mạt chược.
 
Kiều Mộc rất may mắn, đánh mười ngàn mà mới hơn một tiếng đồng hồ cô đã thắng được trăm nghìn rồi.
 
Cô tặc lưỡi, cuộc sống của người giàu thật là vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường mà, người ta rảnh rỗi giết thời gian cũng phải hơn trăm nghìn, mà cô trước đây đi làm không ăn không uống cũng không có lấy mười nghìn. Làm suốt một năm cũng chỉ bằng một phần mười của một triệu mà thôi.
 
Bây giờ cô vô cùng hiểu được nguyên nhân tại sao nguyên chủ không buông bỏ được, có một gia tộc cho cô ấy tiền tài không dứt làm hậu thuẫn, so với chút phí ly hôn cố định kia càng thêm hấp dẫn lòng người hơn.
 
Cũng may dã tâm của cô không lớn như thế, có một tỷ cũng tốt lắm rồi! Cô chỉ cần hưởng thụ cuộc sống sung sướng của cá mặn trước khi ly hôn là được.
 
Đánh thêm nữa tiếng nữa thì Kiều Mộc mắc đi vệ sinh, nên cho Kỳ Anh và Hàn Vi đánh thay, để cô đi vệ sinh.
 
Lâm Vũ Mông vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cảm thấy nghe ngóng tin tức từ phía Kỳ Anh chắc sẽ không tin cậy bằng nghe ngóng ở chỗ Kiều Mộc. Chẳng phải dạo gần đây cô và Kỳ Anh rất thân nhau sao? Chắc cô sẽ tiếp xúc được với Cố Hàn Thanh, biết được chút chuyện của anh.
 
Nghĩ thế Lâm Vũ Mông bèn đi theo phía sau Kiều Mộc vào nhà vệ sinh, đợi khi cô đi ra thì cô ta nâng chân chặn lại.
 
Kiều Mộc nhướng mày, cười như không cười nhìn Lâm Vũ Mông: “Có chuyện?”
 
Không biết vì sao Lâm Vũ Mông cực kỳ không thích người phụ nữ này, nhưng hiện giờ có chuyện cần nhờ đến cô nên cô ta chỉ đành hạ mình xuống: “À… Chuyện ở Hermes lần trước, xin lỗi nhé.”
 
Không ngờ cô ta đến xin lỗi cô?
 
Sao cô cảm thấy khó tin thế nhỉ? Kiều Mộc nhạy bén ngửi được mùi kỳ lạ, nhưng nguyên tắc của cô là địch không đụng mình thì mình cũng không đụng địch, cho nên cô chỉ “ừ” một tiếng.
 
Cô vòng qua người cô ta, đến bồn để rửa tay.
 
Lâm Vũ Mông có chút nóng vội, tại sao người phụ nữ này không hỏi thêm là cô ta có chuyện gì khác không!
 
Thật là phiền chết đi được. Nhác thấy Kiều Mộc đã rửa tay xong muốn đi ra, Lâm Vũ Mông hết cách bèn đi thẳng vào chủ đề: “Cô và Kỳ Anh rất thân phải không? Vậy cô có biết anh họ Cố Hàn Thanh của cô ấy không?”
 
Nghe thấy ba chữ “Cố Hàn Thanh”, Kiều Mộc hơi ngạc nhiên, sao bạn của nữ chính lại đến hỏi cô về Cố Hàn Thanh? Đây là ý gì vậy?
 
Cô quay đầu, hỏi ngược lại: “Sao vậy? Cô tìm anh họ của em ấy có chuyện à?”
 
“Quả nhiên cô biết anh ấy.” Lâm Vũ Mông khẳng định nói, trong mắt phát ra tia sáng, nóng lòng truy hỏi: “Vậy cô biết dạo gần đây có xuất hiện cô gái nào trông có vẻ thân thiết với Cố Hàn Thanh không?”
 
Kiều – thân thiết đến nỗi đăng ký kết hôn – Mộc: “…”
 
Câu hỏi này cô quả thực có chút không biết nên trả lời như thế nào.
 
Theo như trong sách thì Lâm Vũ Mông sẽ phát hiện cô và Cố Hàn Thanh kết hôn bí mật, sau đó nói cho nữ chính biết, lúc này nữ chính mới về nước.
 
Mà hiện giờ còn cách một năm sau rất lâu, tại sao cô ta lại đột nhiên hỏi thăm chuyện này?
 
Không lẽ chịu phải hiệu ứng bươm bướm, nữ chính trở về sớm sao?
 
Vậy cô nên nói hay không nói đây?
 
Suy nghĩ một lúc, Kiều Mộc quyết định không nói, để cho Lâm Vũ Mông tự mình phát hiện. Cô cảm thấy bản thân làm một người đứng ngoài cuộc là tốt nhất. Nếu cô chủ động thừa nhận, lỡ như ông chủ không đưa cô phí ly hôn thì phải làm sao?
 
“Có lẽ cô xem trọng tôi quá rồi, tôi chỉ biết anh họ của Kỳ Anh tên là Cố Hàn Thanh mà thôi.” Kiều Mộc nở nụ cười xa cách, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
 
Lâm Vũ Mông không tin lời cô nói, quấn lấy hỏi cho ra nhẽ: “Chắc chắn cô biết, cô nói cho tôi đi, tôi đưa cô tiền nhé? Hoặc là tặng túi cho cô?”
 
Kiều Mộc không muốn nghe, lười phải quan tâm đến cô ta.
 
Lâm Vũ Mông gấp gáp nhăn mày, còn muốn đưa thêm điều kiện nữa. Nhưng lúc này, bọn họ đi ra căn phòng vốn chỉ toàn con gái thì nay lại có thêm một người đàn ông.
 
Ông ấy mặc áo thun màu xám, quần thể thao màu đen, đeo thêm mắt kính, trong tay xách một túi công văn, gật đầu khom lưng với Phương Lan, người tổ chức buổi tiệc, dường như đang xin cô chuyện gì đó.
 
Vẻ mặt của Phương Lan càng thêm mất kiên nhẫn, Kiều Mộc lại gần một chút thì nghe thấy Phương Lan mắng: “Ông đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi không có cách nào giúp ông liên lạc với anh tôi cả. Anh tôi đã rút tiền đầu tư rồi, cũng sẽ không trở về nữa. Mà bộ phim này của ông được định sẵn là thua lỗ, mà anh tôi đã liên tục thua lỗ mấy bộ rồi. Nếu lần này anh ấy còn như vậy thì ba tôi sẽ không cho anh ấy tiền nữa, cho nên ông đi tìm nhà đầu tư khác thì hơn.”
 
“Cô Phương, cô giúp tôi liên hệ đi, để tôi gặp mặt anh cô nói chuyện một chút. Bộ phim điện ảnh lần này của tôi nhất định sẽ không lỗ vốn đâu! Thật đó! Tôi có dự cảm!”
 
“Ông đủ rồi đấy! Ông đã liên tục thua lỗ ba bộ phim rồi, ai còn tin ông được nữa chứ!” Phương Lan bực bội vỗ tay gọi bảo vệ đến: “Mời ông ta ra ngoài cho tôi, không cho phép để ông ta vào đây nữa!”
 
“Cô Phương, cô cho tôi một cơ hội đi, cô Phương…” Người đàn ông bị bảo vệ kẹp hai bên kéo ra ngoài.
 
Nhưng người đàn ông vẫn không tình nguyên mà tiếp tục quảng cáo bộ phim của mình: “Cốt truyện này của tôi đã được nghiên cứu rất lâu, tôi cũng đã nhận lấy giáo huấn của ba bộ phim trước, tình tiết đã nắm giữ rất tốt, tuyệt đối sẽ không thua lỗ nữa đâu. Cô Phương, cô có thể xem cốt truyện của tôi, tôi tin đoàn làm phim của chúng tôi sẽ không khiến cô thất vọng đâu!”
 
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đã bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa gỗ dày cộm.
 
Trong căn phòng, các tiểu thư nhà giàu nhỏ giọng bàn tán: “Đạo diễn này điên rồi à, vậy mà lại đuổi đến tận chỗ này.”
 
“Chứ còn gì nữa, ông ta liên tục thua lỗ ba bộ phim, vậy mà còn muốn đến đây lôi kéo đầu tư.”
 
“Tôi xem bộ lần trước của ông ta rồi, tình tiết quá lê thê, xem đến nỗi ngủ luôn trong rạp, cô có thể tin được bộ phim hoang tưởng này không?”
 
? ?
 
Kiều Mộc càng nghe càng thấy quen, cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng đã nhớ ra được gì đó. Bộ phim này từng xuất hiện trong sách, khi đó hình như là nữ chính muốn tấn công vào giới giải trí, đã biểu diễn bài hát chủ đề cho bộ phim , cho nên tác giả có nhắc qua sơ bộ.
 
Nói rằng vị đạo diễn này liên tục thua lỗ ba bộ phim huyền ảo, cuối cùng đến bộ thứ tư là thì thành công, tiền vốn bảy chục triệu tệ, tiền vé bán ta hai tỷ, lời lãi vô cùng.
 
Nữ chính biểu diễn đàn hát ca khúc chủ đề cũng vì vậy mà nổi tiếng, thậm chí còn có danh xưng là “Nữ thần cá vàng.”
 
Nhưng bởi vì nhà đầu tư rút vốn trong lúc đang quay bộ phim nên đã bỏ dở hẳn một năm, đến cuối năm sau mới được công chiếu.
 
Trong sách không nói đến rốt cuộc sau này là ai đầu tư.
 
Xuyên đến lâu như vậy, nói thật thì Kiều Mộc cũng chưa từng nghĩ đến việc có nền đầu tư sự nghiệp hay không. Cô chỉ muốn mỗi ngày ăn ăn uống uống, mua đồ, làm một con cá mặn vui vẻ, không cần suy nghĩ nhiều.
 
Nhưng vào lúc này đây, cô biết rõ có một hạng mục kiếm tiền gấp mấy lần bày trước mắt cô, nói thật lòng thì cô cũng hơi ham muốn rồi.
 
Chủ yếu vì cô cảm thấy đầu tư là chuyện không mệt mỏi gì cả, vả lại biết rõ nó sẽ kiếm được tiền, nên cô cũng không cần phải lo lắng.
 
Trái tim cô đập thình thịch, mắt Kiều Mộc sáng bừng, âm thầm quan sát xung quanh, thấy không có chú ý đến cô, Lâm Vũ Mông cũng đã đi nhiều chuyện với bạn của mình, cô vội vàng chạy ra ngoài, đuổi theo vị đạo diễn kia.
 
Đuổi mãi đến tận hồ Thiên Nga ở trang viên, Kiều Mộc thở dốc gọi: “Đạo diễn, đợi chút.”
 
Cô không biết ông tên họ là gì, chỉ đành gọi đạo diễn.
 
Người đàn ông đeo mắt kính dừng bước. ủ rũ quay đầu nhìn cô. Kiều Mộc chống một tay lên hông, nói thẳng: “Đạo diễn, có phải ông đang thiếu nhà đầu tư không? Ông còn cần bao nhiêu tiền?”
 
Đôi mắt u ám của Lý Vệ Đông bừng sáng, mừng rõ nhìn Kiều Mộc.
 
Ông hoàn toàn không cảm thấy Kiều Mộc đang nói đùa, dù gì người này vừa nhìn đã biết là bạn của cô Phương, đều là người có tiền. Ông kích động ôm lấy túi công văn trong người, giọng nói run rẩy đáp: “Tôi còn thiếu ba chục triệu tệ nữa. Không, hai chục triệu tệ cũng được, tôi có thể bớt chút hậu kỳ, chỉ cần đưa tôi hai chục triệu tệ thôi. Cô này, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho gấp ba lần!”
 
Hai chục triệu tệ mà đủ rồi sao?

 
Kiều Mộc nghĩ số tiền này cũng không nhiều lắm!
 
Cô mở miệng muốn đồng ý ngay, Lý Vệ Đông thấy cô dừng lại không nói gì thì tưởng rằng cô chê tiền quá nhiều, vội vàng mở túi công văn lấy tài liệu ra: “Cô này, cô có thể xem qua cốt truyện của tôi, còn cả một số đoạn phim đã được quay xong, tôi đảm bảo sẽ không khiến cô thất vọng đâu…”
 
Vì quá nóng vội nên tay chân ông luống cuống.
 
Kiều Mộc giữ cổ tay ông lại, lắc đầu với ông. Đạo diễn Lý như gặp phải sấm sét, tưởng rằng cô hối hận không đầu tư nữa, nước mắt trong hốc mắt tràn ra.
 
Nhưng nào ngờ cô gái xinh đẹp trước mặt hào phóng nói: “Không cần xem nữa, tôi tin ông, tôi sẽ đầu tư bộ phim này của ông! Tôi đưa ông ba chục triệu tệ!”
 
Lý Vệ Đông ngây ngốc mười giây, khó tin nhìn Kiều Mộc: “Cô nói gì cơ?”
 
Kiều Mộc biết ông có hơi kích động, khóe mắt cong xuống, vỗ vai ông: “Tôi nói tôi đầu tư cho ông, đưa ông ba chục triệu tệ, không cần phải tiết kiệm hậu kỳ. Ông cứ làm theo kế hoạch ban đầu là được.”
 
“Chuyện này là thật sao?” Lý Vệ Đông thì thầm, cảm thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu có chút chói mắt, chói đến nỗi ông không nhìn rõ được khuôn mặt của Kiều Mộc, chỉ cảm thấy cô như được mạ một lớp ánh sáng quanh người, xinh đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt được.
 
Kiều Mộc gật đầu: “Ừ, là thật đó, vô cùng chân thật. Có điều chuyện này tôi phải về thương lượng với người nhà một chút. Nhưng ông yên tâm, đầu tư là điều chắc chắn, chỉ là lần đầu tiên tôi đầu tư nên muốn hỏi ý kiến người nhà mà thôi. Chừng nào xong sẽ đến bàn bạc với ông, chúng ta để lại cách liên lạc đi, có tin tức tôi sẽ nói cho ông biết ngay.”
 
“Được, được, được, đây là chuyện đương nhiên.” Lý Vệ Đông cho rằng người nhà mà Kiều Mộc nói đến là ba mẹ, dù sao trông cô cũng còn rất trẻ.
 
Hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại cho nhau, còn kết bạn wechat, biết được họ tên của nhau, Lý Vệ Đông cảm kích nói: “Cô Kiều, cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô. Trở về tôi sẽ gửi những video và cốt truyện của bộ phim này cho cô, sau khi cô xem xong thì suy nghĩ nhé.’
 
Vốn dĩ Kiều Mộc không muốn, nhưng như vậy sẽ khiến hành vi của cô trông rất kỳ lạ, làm gì có ai đầu tư ba chục triệu tệ mà lại không hiểu nội dung hạng mục chứ? Chẳng phải để người ta nắm thóp sao, nên cô đã đồng ý: “Được, chúng ta liên lạc sau nhé.”
 
Sau khi tạm biệt Lý Vệ Đông, Kiều Mộc nhận được điện thoại của Kỳ Anh: “Chị Mộc Mộc, chị đi đâu vậy? Sao không ở phòng bao?”
 
“À, chị ra ngoài đi dạo một vòng, ban nãy ngồi mệt quá, mỏi lưng.”
 
“Vậy ạ, thế để em ra ngoài tìm chị, bọn em đánh bài xong rồi. Thật ngại quá chị Mộc Mộc, làm chị thua hết một nửa rồi.” Kỳ Anh áy náy, kỹ năng đánh bài của cô ấy rất kém, vận may cũng không tốt.
 
“Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Kiều Mộc cười: “Em không cần phải ra đâu, chị quay lại ngay đây.”
 
Chuyện đầu tư là vì đầu óc Kiều Mộc đột nhiên nảy ra, nhưng đến lúc thực hành thì cô có chút đau đầu, không biết nên làm thế nào.
 
Buổi tối về đến nhà, cô nói chuyện với Mạnh Hàm về chuyện này.
 
Mạnh Hàm nói: [Cô có thể hỏi chồng cô mà! Một người thầy thương trường ở trước mặt cô không phải sao! Người ta là một ông chủ lớn, lẽ nào còn không hiểu biết về đầu tư?]
 
Đúng nha! Chẳng phải bên cạnh cô có Cố Hàn Thanh ư!
 
Còn tốt hơn ra ngoài tìm luật sư nhiều, lỡ như tìm phải luật sư không đáng tin thì sao?
 
Tuy Cố Hàn Thanh không thích cô, nhưng tốt xấu gì cô cũng lấy tiền anh để đầu tư, nếu như lỗ mất thì nhất định anh sẽ không vui.
 
Kiều Mộc nhẹ lòng: [Hàm Hàm à, vẫn là cô đáng tin. Ok, đợi anh ấy về tôi hỏi thử xem.]
 
Hôm nay Cố Hàn Thanh tăng ca, không biết có về hay không.
 
Kiều Mộc ngẩng đầu mong ngóng đến nỗi ngủ say ở phòng khách.
 
Quản gia bảo người giúp việc đắp chăn lên để tránh cho cô bị cảm.
 
Lúc Cố Hàn Thanh trở về đã sắp mười hai giờ, nhìn thấy đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, anh tưởng rằng quản gia đang đợi anh. Kết quả vừa mới vào cửa thì thấy một cô gái nhỏ bé nằm cuộn trên sô pha.
 
Trong lòng cô ôm một chiếc gối, đầu nhỏ gác trên ghế, khuôn mặt nhỏ trong sáng xinh đẹp đối diện với anh, không chút phòng bị.
 
Trái tim của Cố Hàn Thanh bỗng nóng lên, rồi đập mạnh hai cái.
 
Lúc này quản gia im lặng bước đến: “Ông chủ, cậu về rồi?”
 
Cố Hàn Thanh thay giày, giọng nói bất giác nhỏ lại: “Sao bà chủ lại ở phòng khách?”
 
Quản gia Trần quay đầu nhìn Kiều Mộc, che miệng nói: “Bà chủ nói nhất định phải đợi cậu về, gọi cô ấy lên nghỉ ngơi nhưng cô ấy không chịu.”
 
Mắt Cố Hàn Thanh hơi nhíu lại, không lên tiếng. Thay giày xong, anh đi đến trước mặt Kiều Mộc, vốn muốn trực tiếp gọi cô dậy, nhưng thấy dáng vẻ ngủ say sưa của cô, anh lại không nỡ.
 
Anh hơi khom lưng, làm hành động mà đến bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc, anh chuẩn bị ẵm Kiều Mộc dậy. Nhưng vừa mới chạm vào thì cô đã tỉnh lại, Cố Hàn Thanh lập tức đứng thẳng người, lùi lại hai bước, duy trì khoảng cách an toàn.
 
Kiều Mộc dụi mắt, nhìn thấy Cố Hàn Thanh thì vui mừng nói: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”
 
Cố Hàn Thanh bình tĩnh ngồi xuống, hai chân bắt chéo, dường như người muốn ôm cô ban nãy không phải là anh: “Ừ, quản gia nói cô đợi tôi, tìm tôi có chuyện gì à?”
 
Kiều Mộc gật mạnh đầu: “Đúng thế, tôi có chuyện muốn thành tâm hỏi anh.”
 
“Chuyện gì?” Thực ra nghe được Kiều Mộc có chuyện nên mới đợi anh thì Cố Hàn Thanh có chút thất vọng.
 
Kiều Mộc hắng giọng, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, nói hết chuyện đầu tư hôm nay cho anh nghe.
 
Quản gia Trần thấy hai người muốn nói chuyện nên lặng lẽ rời đi.
 
Cố Hàn Thanh nghiêm túc nghe xong ý tứ của Kiều Mộc, không cảm thấy gì đặc biệt khi cô muốn bước chân vào nghề phim ảnh, chỉ nói: “Nếu cô muốn đầu tư phim ảnh thì trùng hợp công ty tôi có một công ty con làm về ngành giải trí sắp bị xóa sổ. Tôi có thể chuyển nhượng nó cho cô, vừa hay nhân lực đầy đủ, có cả cố vấn pháp luật, muốn làm chuyện gì cô có thể phân phó bọn họ đi làm, không cần phải mệt mỏi như vậy.”
 
“Hả? Thật sao?” Kiều Mộc ngạc nhiên: “Tại sao phải xóa sổ? Công ty anh còn có chỗ không kiếm được tiền sao?”
 
Cố Hàn Thanh buồn cười: “Một công ty làm sao có thể không kiếm tiền được? Lại không phải thần tiên, công ty con ngành giải trí này được thành lập vào ba năm trước, nhưng lợi nhuận không được tốt lắm. Các cổ đông đã không muốn nó nữa, nên tôi có thể chuyển nhượng cho cô, cô lấy đi chơi đi.”
 
Lấy đi chơi…
 
Kiều Mộc thật muốn quỳ lạy ông chủ mà.
 
Nhưng câu tiếp theo của Cố Hàn Thanh khiến cô suýt chút thì quỳ thật: “Tôi cho cô ba trăm triệu tệ, cô cầm lấy để giết thời gian đi.”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện