[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 12


trước sau


Trình Tâm Nghiên trưởng thành trong một gia đình đơn thân, mẹ cô ta và mẹ của Cố Hàn Thanh là bạn vô cùng thân thiết. Thời cấp ba, mẹ Trình đã từng cứu qua mẹ Cố.
 
Khi đó mẹ Cố suýt chút bị chiếc xe mất lái đụng vào, là mẹ Trình kịp thời đẩy bà ra, còn bản thân lại vì sức mạnh kia mà đầu đập vào bồn hoa bên cạnh, từ đó để lại bệnh nền, cứ đến mùa đông là lại đau đầu.
 
Mẹ Cố vẫn luôn cảm thấy rất áy náy vì chuyện này, do đó sau khi mẹ Trình bị ung thư mất đi, đã giao lại con gái mình cho mẹ Cố, bà đã thề nhất định chăm sóc cô như con gái ruột của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Và quả thật bà đã làm như vậy.
 
Nhà họ Cố sau khi biết được chuyện mẹ Trình từng cứu bà, cho dù là ba Cố hay là ông nội Cố, thậm chí là Cố Hàn Thanh có tính cách lạnh lùng đều đối xử với Trình Tâm Nghiên vô cùng tốt, là kiểu cô ta muốn gì được đó, không muốn cũng sẽ mua cho cô ta.
 
Cứ như vậy, bắt đầu từ năm mười sáu tuổi Trình Tâm Nghiên trở thành công chúa lớn lên trong sự cưng chiều của nhà họ Cố.
 
Nhưng vận may đã biến mất vào năm cô hai mươi hai tuổi, khi đó Trình Tâm Nghiên ra nước ngoài tham gia biểu diễn piano, ba mẹ Cố cứ nhất định phải qua đó cổ vũ cho cô ta.
 
Sân khấu biểu diễn đó không lớn lắm, cũng không cần thiết phải cổ vũ gì, ngược lại đi đi về về sẽ dễ mệt mỏi.
 
Đã nhiều lần Trình Tâm Nghiên nhắn tin vào nhóm nói chuyện của gia đình kêu hai người họ đừng đi, nhưng họ vẫn nhất quyết đòi đi. Mà chuyến đi này, họ không còn trở về nữa. Máy bay xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều như rơi xuống hầm băng.
 
Trình Tâm Nghiên cũng vô cùng tự trách, cảm thấy không còn mặt mũi ở nhà họ Cố nữa, nên một mình bỏ ra nước ngoài, mấy năm chưa về qua.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra chuyện này người nhà họ Cố không hề trách cô ta, nhưng bản thân cô ta lại không vượt qua được. Nếu không có sự xuất hiện của nữ phụ Kiều Mộc, khơi dậy dũng khí của cô thì chắc cô ta vẫn chưa về đâu.
 
Không ai biết được rằng từ ngày vào ở nhà họ Cố, Trình Tâm Nghiên đã thích Cố Hàn Thanh, người lớn hơn cô ta ba tuổi.
 
Cho nên ba mẹ anh vì mình mà chết, cô ta căn bản không dám đối diện với anh, chỉ sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt chán ghét, căm hận của anh, nên đành nhát gan chạy ra nước ngoài.
 
Bao nhiêu năm nay, cô ta đều âm thầm nhớ về anh.
 
Nhưng nào ngờ hôm qua Lâm Vũ Mông gửi cho cô ta hai tấm ảnh, một tấm là Kiều Mộc ngã vào lòng Cố Hàn Thanh, một tấm là ánh mắt dịu dàng của Cố Hàn Thanh khi nhìn Kiều Mộc.
 
Ánh mắt kia, anh Thanh chưa từng nhìn cô ta như vậy bao giờ.
 
Cô ta hoảng loạn, sợ hãi, cuối cùng lấy hết can đảm bước lên máy bay trở về nước.
 
Vừa trở về cô ta đã đuổi người quản lý đi trước, một mình bắt xe đến nhà Cố hàn Thanh, cánh cửa nhận diện khuôn mặt vẫn giữ lại cho cô ta. Cô ta trực tiếp đi thẳng vào trong, nhìn thấy người đàn ông tuấn tú ngồi ở trong phòng khách, nhớ nhung tràn về khiến cô ta không quan tâm được đến lời nói mà Cố Hàn Thanh đã nói trước đây, gì mà lớn rồi, nam nữ khác biệt, không được ôm. Cô ta trực tiếp nhào vào lòng anh.
 
Cố Hàn Thanh không chút đề phòng bị người em gái từ nước ngoài trở về nhào vào lòng, vẻ mặt ngây ngốc, nhưng cuối cùng vẫn không quen với việc phụ nữ chạm vào mình, anh nhanh chóng bình tĩnh lạ, đẩy cô ra, cúi đầu hỏi: “Sao em về rồi? Sao không nói trước với bọn anh một tiếng?”
 
Trình Tâm Nghiên vẫn muốn ôm Cố Hàn Thanh, lồng ngực của anh rộng rãi ấm áo như thế, cô ta thật sự muốn được nằm mãi bên trong, chứ không muốn nhìn anh ôm người phụ nữ khác.
 
Nghĩ đến đây nước mắt Trình Tâm Nghiên rơi càng mãnh liệt, vừa ấm ức vừa ghen: “Anh Thanh, lẽ nào anh không thích em về sao?”
 
“Không có, em về đương nhiên anh rất vui, nhưng có phần hơi đột ngột.” Cố Hàn Thanh thấy nước mắt cô ta chảy đầy mặt thì quay người, lấy vài tờ khăn giấy đưa cho cô ta: “Lau mặt trước đi, ngồi xuống rồi nói.”

 
Anh liếc mắt định bảo quản gia Trần chuẩn bị thêm một phần ăn sáng thì chợt nhìn thấy Kiều Mộc đang đứng ngây ngốc ở ngã rẽ cầu thang xuống lầu một.
 
Kiều Mộc chạm mắt với Cố Hàn Thanh thì bừng tỉnh, vội vàng né sang bên cạnh.
 
Không ngờ nữ chính đã về nước rồi!
 
Cô ấy quay về rồi!
 
Bản thân sắp phải mang theo một tỷ tiền phí ly hôn cút ra khỏi đây!
 
Xoay chuyển! Hưng phấn! Vui mừng!
 
Kiều Mộc nở nụ cười hạnh phúc, nhưng Cố Hàn Thanh xử lý khác thường, khung cảnh như vậy mà anh lại gọi cô: “Kiều Mộc, cô tránh cái gì, mau xuống đây, tôi giới thiệu một người cho cô biết.”
 
Kiều Mộc: “???”
 
Anh hai à, lúc này không phải anh nên an ủi cảm xúc của nữ chính trước sao? Ôm người ta, lau nước mắt cho cô ấy đi chứ.
 
Thật là một người đàn ông thẳng thắn mà!
 
Hoặc là cố ý để cô ghen với nữ chính sao? Muốn xem thử đối phương có tình cảm với mình không?
 
Kiều Mộc cảm thấy bản thân hiểu ra rồi, bèn giả vờ bình tĩnh bước xuống lầu.
 
Trình Tâm Nghiên ác độc nhìn cô đi xuống, chuyện này là thế nào? Tại sao người phụ nữ này lại từ trên lầu đi xuống?
 
Cô đã ở chung với anh Thanh rồi sao?
 
Chuyện này sao có thể!
 
Cô gái này cũng không biết tiết chế quá rồi? Còn chưa kết hôn thì ở chung cái gì?
 
Trình Tâm Nghiên ghen tỵ đến nỗi ánh mắt chợt cay nghiệt, cô ta vội vàng cúi đầu chỉnh lại tóc, miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm trạng, xong rồi mới ngẩng đầu lên.
 
Đối phương đã bước đến trước mặt, cô ta cấu vào ghế sô pha, giọng nói có chút run rẩy: “Anh Thanh, người này là?”
 
Cố Hàn Thanh đứng dậy, cánh tay thon dài vòng qua lưng Kiều Mộc, kéo cô lại gần mình. Kiều Mộc lập tức ngã vào người anh, tim đập thình thịch. Đây là giá tiền khác đó! Ít nhất phải thêm một tỷ tiền phí ly hôn!
 
“Đây là vợ anh.” Cố Hàn Thanh giới thiệu đơn giản, sau đó nói với Kiều Mộc: “Em ấy tên là Trình Tâm Nghiên, là con gái nuôi của ba mẹ tôi.”
 
Kiều Mộc đã biết cô ta là Trình Tâm Nghiên từ lâu, trong lòng không chút gợn sóng, nhưng vẻ mặt vẫn cố ý bất ngờ, gật đầu.
 
Trình Tâm Nghiên thì há hốc miệng, nhìn Kiều Mộc, rồi lại nhìn sang Cố Hàn Thanh: “… Cái gì? Vợ…vợ anh?”
 
Cô ta lắp bắp, chỉ cảm thấy bản thân như bị sét đánh ngang tai, sao lại thành vợ rồi, không phải người phụ nữ được bao dưỡng không biết tiết chế sao? Hoặc tiến thêm một bước, không phải bạn gái ư?
 
Kiều Mộc nhìn vẻ mặt đau khổ của nữ chính, thì cảm thấy đồng tình với cô ta. Quả nhiên bản chất của cuốn sách này là cuộc tình ngược tâm, cũng may kết cục hạnh phúc, chỉ có một mình nữ phụ là thê thảm.
 
Nhưng hiện giờ cô ấy sẽ không thê thảm nữa bởi vì cô tuyệt đối sẽ không đạp lên vết xe đổ đấy, ức hiếp nữ chính.
 
Cố Hàn Thanh hiểu được sự ngạc nhiên của Trình Tâm Nghiên, anh nói: “Tâm Nghiên, mấy năm nay em vẫn không chịu liên lạc với bọn anh, cho nên chuyện kết hôn anh không cách nào nói cho em biết được. Nhưng cũng may là em trở về chưa muộn lắm, anh với Kiều Mộc mới đăng ký kết hôn được hơn một tháng thôi, sau này em có thể thường xuyên đến đây tìm cô ấy. Bạn bè cô ấy ít nên có rất nhiều thời gian.”
 
Bắt đầu hạ thấp cô để khen nữ chính rồi phải không?
 
Kiều Mộc khẽ mắng trong lòng.
 
Thôi bỏ đi, nể mặt anh cho tôi tiền phí ly hôn cao ngất ngưỡng nên không tính toán với anh nữa.
 
“Không phải… anh Thanh, sao anh lại kết hôn đột ngột như thế?” Trình Tâm Nghiên vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật này.
 
Tại sao lại như vậy! Sao đột nhiên lại kết hôn rồi!
 
Vậy cô ta phải làm sao? Cô ta là gì?
 
Cố Hàn Thanh không hiểu được ánh mắt của Trình Tâm Nghiên, chỉ giải thích đơn giản vào câu về chuyện hôn ước từ bé.
 
Sau đó anh chỉ Kiều Mộc: “Theo lý mà nói thì em nên gọi Kiều Mộc là chị dâu, nhưng mà em lớn hơn cô ấy một chút, cho nên nếu em gọi không quen thì có thể không gọi cũng được, tụi em có thể dùng cách xưng hô của bạn bè để nói chuyện với nhau.”
 
Chị dâu…
 
Trình Tâm Nghiên cười chế giễu, trái tim thắt chặt, hô hấp khó khăn.
 
Tại sao cô ta có thể gọi Kiều Mộc là chị dâu được.
 
Hừ! Mơ đi!
 
“Anh Thanh, em không biết anh đã có vợ rồi, em đi trước đây.” Trình Tâm Nghiên tâm trạng rối loạn đứng dậy, kết quả vì quá gấp gáp nên mắt tối lại, cả người đứng không vững ngã nhào về trước.
 
Cố Hàn Thanh nhanh tay đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”
 
Trình Tâm Nghiên cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến, ánh mắt khẽ lướt sang Kiều Mộc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô ta thuận thế ngã vào trong lòng Cố Hàn Thanh, ánh mắt yếu ớt híp lại: “Anh Thanh, em chóng mặt.”
 
Cố Hàn Thanh không quen nên đẩy cô ta ra trước, sau đó mới đưa tay sờ trán, không thấy cô ta phát sốt, lại duy trì khoảng cách dìu cô ta ngồi xuống: “Chắc do em ngồi máy bay lâu quá nên mệt rồi, em đừng đi vội, ở chỗ anh nghỉ ngơi chút đi.”
 
Lúc này quản gia Trần bưng một ly nước ấm lên: “Cô Tâm Nghiên, cô uống nước đi.”
 
Trình Tâm Nghiên đưa tay nhận lấy, nhưng không có sức lực lại hạ xuống. Thấy cô như vậy, Cố Hàn Thanh ra hiệu ánh mắt cho quản gia, bảo ông cầm ly nước cô ta uống.
 

Trình Tâm Nghiên thấy không phải Cố Hàn Thanh tự mình đút cô thì có chút thất vọng, nhưng vẫn cảm thấy anh Thanh cưng chiều mình.
 
Cô ta vừa chậm rãi uống nước, vừa âm thầm liếc nhìn Kiều Mộc.
 
Nhưng thấy cô đã ngồi riêng sang một chiếc ghế sô pha khác, lấy trái cây trên bàn ung dung cho vào miệng ăn.
 
Không biết tại vì sao Trình Tâm Nghiên cảm thấy chán ghét.
 
Người phụ này thật không lịch sự, không biết quan tâm cô ta một chút sao?
 
Kiều Mộc thật là oan uổng mà, cô chỉ cảm thấy nam nữ chính người ta đang bồi dưỡng tình cảm, nên cô tốt bụng không làm ảnh hưởng đến họ mà thôi, làm gì có tâm tư khác đâu.
 
Trình Tâm Nghiên ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, Cố Hàn Thanh thấy cô ta vẫn không thoải mái bèn hỏi cô ta có muốn ăn sáng không, nếu không ăn thì lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi lát đi.
 
Bây giờ Trình Tâm Nghiên thay đổi chủ ý rồi, cô ta không đi nữa, bèn gật đầu đồng ý.
 
Quản gia đỡ cô ta lên lầu, Trình Tâm Nghiên âm thầm hỏi thăm thông tin về Kiều Mộc: “Quản gia Trần, Kiều…Mộc kia, ở trên lầu sao?”
 
Quản gia Trần nói: “Ừ, đúng vậy.”
 
Trình Tâm Nghiên đố kỵ cắn môi: “Tình cảm giữa cô ấy và anh Thanh rất tốt à?”
 
Quản gia Trần đương nhiên sẽ không nói sự thật, ông nội Cố đã căn dặn phải chú ý giữ chuyện tình cảm của ông bà chủ với bên ngoài, bèn gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Trình Tâm Nghiên nghẹn lại, không còn can đảm hỏi thêm nữa, cô ta xua tay bảo ông xuống lầu.
 
Đợi ông vừa đi khỏi, cô ta ngồi trên giường ở phòng ngủ cho khách một lúc, chợt lóe lên ý nghĩa, thế là cô ta âm thầm ra ngoài, đi lên lầu ba.
 
Lúc này cô ta mới phát hiện hai người chia phòng ngủ.
 
Trong chốc lát, Trình Tâm Nghiên cảm thấy vui mừng, sau đó im lặng trở về phòng ngủ cho khách. Xem ra cô ta vẫn còn cơ hội!
 
Dưới lầu, Kiều Mộc đang ở nhà bếp ăn sáng, Cố Hàn Thanh ở trước cửa sổ phòng khách gọi điện thoại, anh đang nói cho ông nội Cố biết chuyện Trình Tâm Nghiên đã quay về.
 
Chắc ông nội Cố bên kia cũng rất ngạc nhiên, im lặng một hồi lâu, Cố Hàn Thanh cũng im lặng rất lâu mới nghe thấy anh nói: “Cháu biết rồi ạ, đợi em ấy nghỉ ngơi khỏe rồi cháu sẽ dẫn em ấy về.”
 
“Để cháu xem, chắc là buổi chiều.”
 
“Được ạ, ông bảo cô đến luôn đi ạ, buổi tối cả nhà cùng ăn bữa cơm.”
 
Nói điện thoại xong, Cố Hàn Thanh vẫn đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt không chút thay đổi. Nhưng Kiều Mộc lại tự mình liên tưởng đến hành động tổng tài bá đạo của anh.
 
[Người phụ nữ mình yêu cuối cùng đã trở về rồi, lần này mình nhất định sẽ không để cô ấy vượt khỏi tầm mắt của mình nữa! Mình phải nắm chặt tay cô ấy! Cô gái à, em chạy không thoát đâu!]
 
Ha ha ha, nghĩ đến câu nói cuối cùng, Kiều Mộc ngốc nghếch bật cười ra tiếng.
 
Cố Hàn Thanh đang nhìn chằm chằm bên ngoài, bởi vì Trình Tâm Nghiên trở về khiến anh nhớ đến ba mẹ, sau khi nghe tiếng cười của cô thì nhìn sang, tâm trạng nặng nề vào lúc nhìn thấy cô gái ngây thơ và nụ cười ngốc nghếch của cô thì cảm xúc chợt bình tĩnh xuống.
 
Cô ngốc quá.
 
Nhưng cũng khá đáng yêu.
 
“Một mình ăn cơm mà cũng cười được à?” Cố Hàn Thanh đi tới, hiếm khi anh chủ động nói chuyện phiếm.
 
Kiều Mộc “a” một tiếng, bịt miệng lại, ánh mắt trợn to, không chịu thừa nhận: “Tôi có cười đâu, làm gì có.”
 
Cố Hàn Thanh bật cười, lười nhác ngồi đối diện cô, hai chân bắt chéo, nghiêm túc nhìn cô: “Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?”
 
“Hỏi anh cái gì?” Kiều Mộc cúi đầu cắn một miếng bánh trứng chiên, nhai vài miếng, rồi mới hiểu ra được ý trong câu nói của Cố Hàn Thanh: “Anh nói Trình Tâm Nghiên hả?”
 
“Ừ, cô không tò mò chuyện của em ấy sao?” Cố Hàn Thanh không hề biết rằng Kiều Mộc hiểu rất rõ chuyện của gia đình anh.
 
Kiều Mộc gãi mặt, thuận theo anh nói: “Tôi sợ tôi hỏi sẽ rất đột ngột, dù sao tôi cũng mới gả vào nhà anh một tháng hơn mà thôi, vẫn còn là người ngoài.”
 
“Không ai nói cô là người ngoài cả.” Cố Hàn Thanh không thích cô nói bản thân như vậy: “Nếu cô muốn nghe thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
 
Kiều Mộc: “…”
 
Nếu anh không muốn nói thì có thể không nói.
 
Cô gật đầu, vừa muốn bảo Cố Hàn Thanh nói để cô rửa tai lắng nghe thì đột nhiên trên lầu hai vang lên tiếng hét thất thanh, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đều giật nảy mình.
 
Cố Hàn Thanh lập tức đứng dậy chạy lên lầu hai, Kiều Mộc cũng vội vã đi theo, quản gia Trần đi phía sau.
 
Mọi người đều tưởng rằng Trình Tâm Nghiên xảy ra chuyện, nào ngờ cô ta nằm mơ thấy ác mộng.
 
Nhìn thấy Cố Hàn Thanh là người đầu tiên chạy đến, Trình Tâm Nghiên muốn nhào vào lòng anh để tìm niềm an ủi, nhưng đã bị Cố Hàn Thanh nhét gối vào khiến lòng cô ta nghẹn lại, chỉ đành ôm gối tiếp tục diễn kịch, khóc thút tha thút thít.
 
“Anh Thanh, em mơ mình gặp được mẹ nuôi rồi, em nhớ bà ấy, rất nhớ, rất nhớ. Trước đây khi bọn em đến chỗ anh, đều là ở trong căn phòng này, em và mẹ sẽ ngủ cùng với nhau, mẹ sẽ ôm em, kể hết chuyện này đến chuyện kia, hu hu hu… Nhưng hiện giờ… trên chiếc giường này chỉ còn lại mỗi em… Anh Thanh, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, em không cố ý đâu.”
 
Cố Hàn Thanh nghe cô ta nhắc đến mẹ thì mày nhăn lại, đáy mắt cũng trở nên nặng nề.
 
Anh rũ mắt nhìn cô ta, trầm tư giây lát, cuối cùng vẫn vỗ về lưng cô ta giống như một người anh trai: “Đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa, lúc đầu anh đã nói em biết rồi, trong nhà không ai trách em cả, là mình em tự trách, cứ nhất định phải ra nước ngoài. Lúc mẹ chưa qua đời thường xuyên nói với anh, bảo anh sau này nhất định phải chăm sóc cho em. Em yên tâm đi, em vẫn là người nhà họ Cố, anh cũng vẫn xem em như em gái ruột thịt của mình.”
 
Woa~~~ Ngược quá đi!
 
Rõ ràng là yêu, nhưng lại phải nói là anh em.
 
Quá ngược tâm rồi!

 
Kiều Mộc xua tay với quản gia Trần, hai người chầm chậm lùi ra ngoài, cô đích thân đóng cửa lại cho hai người họ.
 
Đi xuống lầu một, quản gia Trần sợ Kiều Mộc sẽ hiểu nhầm gì đó, tốt bụng nói: “Bà chủ, cô đừng suy nghĩ gì nhiều, tuy ông chủ và cô Tâm Nghiên không có quan hệ huyết thống, nhưng ông chủ vẫn luôn xem cô ấy là em gái ruột của mình. Bọn họ không cùng họ, nhưng cô xem họ như anh em ruột là được.”
 
“Ừ ừ, tôi biết rồi.” Kiều Mộc cong khóe mắt, hoàn toàn không hiểu nhầm, cũng chẳng đau buồn.
 
Cô tiếp tục ngồi xuống ăn sáng. Khi đã ăn xong nhưng Cố Hàn Thanh vẫn chưa đi xuống, chắc là đang nói chuyện tâm tình với bạch nguyệt quang trong lòng rồi. Cô trở về phòng ngủ của mình trước, nằm lên giường xem chương trình giải trí.
 
Cô vừa đung đưa chân, vừa đưa tay tính toán xem còn bao lâu nữa ly hôn.
 
Chắc cũng chẳng vượt quá một tháng đâu!
 
Nhiều nhất là hai tháng!
 
Ha ha ha, gả vào gia đình giàu có ba tháng đã có thể kiếm được một tỷ, tốc độ kiếm tiền này chắc không ai nhanh bằng cô rồi nhỉ?
 
Vui quá, vui quá đi.
 
Điện thoại bên cạnh rung lên, Kiều Mộc lấy lại nhìn, là Kỳ Anh gửi tin nhắn Wechat cho cô: [Chị Mộc Mộc! Trình Tâm Nghiên kia ở nhà chị à?]
 
Chắc Kỳ Anh đã nhận được thông báo của ông nội Cố rồi, Kiều Mộc nói: [Đúng vậy.]
 
[Mẹ kiếp, sao chị ta về mà không đến thăm ông ngoại trước, lại chạy đến chỗ tụi chị? Cũng kỳ lạ quá rồi!] Kỳ Anh tức giận, Trình Tâm Nghiên làm cái gì vậy, vốn dĩ tình cảm của chị dâu và anh cô đã không được tốt, người phụ nữ không có quan hệ huyết thống như chị ta lại chạy qua đó, lỡ như chị dâu hiểu nhầm thì phải làm sao?
 
Kỳ Anh vội vàng nói: [Chị dâu, chị đừng có hiểu lầm gì nhé, chị ta là con gái nuôi của dì dượng em, lúc đầu…]
 
Kỳ Anh gửi một đoạn tin nhắn dài đến giải thích nguyên do vì sao Trình Tâm Nghiên lại ở nhà họ Cố, những chuyện này Kiều Mộc đều biết cả, cô bình tĩnh nhìn lướt qua, trả lời: [Anh Anh, chị không có suy nghĩ nhiều, đều là họ hàng thân thích mà, chị biết.]
 
[Vậy mọi người xuất phát chưa? Ông ngoại nói qua ăn cơm trưa.]
 
[Hả? Cơm trưa á? Chị chưa có nhận được thông báo.] Kiều Mộc vừa mới gửi tin nhắn đi thì điện thoại bàn vang lên, quản gia Trần nói cô biết phải xuất phát về căn nhà cũ, Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên đang ở dưới lầu đợi cô.
 
Kiều Mộc: “Được, tôi biết rồi, tôi xuống ngay.”
 
Cô lại trả lời Kỳ Anh: [Giờ bọn chị xuất phát đây, lát nữa gặp rồi nói chuyện sau nhé, chị còn chưa thay quần áo nữa.]
 
Cô vội vàng lao vào phòng thay quần áo, chọn một bộ quần áo hiệu Chanel mặc lên người, mái tóc tùy tiện vén sang một bên, rồi dùng thun buộc lại.
 
Siết chặt lại thun buộc, há miệng kiểm tra răng, không có vấn đề gì cả, tiện tay lấy chiếc túi Hermes đeo lên vai, rồi bước xuống lầu.
 
Cố Hàn Thanh đứng ở bên ngoài bậc cửa, nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, nói: “Đừng gấp như thế, có phải không đợi cô đâu.”
 
Kiều Mộc cười với anh, chạy đến bậc cửa, vừa khom lưng thay giày, vừa trả lời: “Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”
 
Trình Tâm Nghiên âm thầm đánh giá quần áo của cô, khắp người đều là những mặt hàng đắt tiền, một cô gái có bối cảnh bình thường như vậy mà xứng với nó sao!
 
Bà nội chết sớm kia thật không có mắt nhìn, lại đi hẹn ước từ nhỏ với loại người như vậy, cũng không biết bà ấy nghĩ gì nữa.
 
Hấp ta hấp tấp, quê mùa!
 
Trình Tâm Nghiên bĩu môi khinh thường, ngồi lên ghế sau trước, cô ta cho rằng Cố Hàn Thanh chắc chắn sẽ ngồi ghế sau cùng mình, sau đó Kiều Mộc kia sẽ tự mình ngồi ở ghế phụ.
 
Nhưng giây tiếp theo, Cố Hàn Thanh vòng tay qua eo Kiều Mộc, đẩy cô vào trong ghế sau: “Vào trong ngồi đi.”
 
Kiều Mộc liên tục xua tay, vô cùng tự giác biết được vị trí của mình: “Không cần đâu, tôi ngồi ghế phụ được rồi, anh ngồi chung với Tâm Nghiên đi. Anh em hai người vừa mới gặp mặt, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, tôi không làm phiền hai người nữa.”
 
Kiều Mộc lanh lẹ ngồi vào ghế lái phụ, tự mình thắt dây an toàn, nở nụ cười với Cố Hàn Thanh ở bên ngoài cửa sổ: “Xong, tôi ngồi đây là được rồi.”
 
Cố Hàn Thành nhìn chằm chằm cô, anh cảm thấy cô hơi kỳ lạ, nhưng người chưa trải qua tình yêu như anh cũng không hiểu kỳ lạ ở chỗ nào.
 
Có cơ hội sẽ tìm Thẩm Ngọc hỏi thử.
 
Anh không dây dưa với Kiều Mộc nữa, dứt khoát ngồi ở phía sau, bàn tay Trình Tâm Nghiên kích động nắm lại, ánh mắt hơi liếc nhìn anh, tim đập thình thịch.
 
Ở trên xe, Trình Tâm Nghiên vẫn luôn cố ý nhớ về những chuyện trước đây, muốn thể hiện sự thân mật của cô ta và Cố Hàn Thanh, để Kiều Mộc nhìn rõ vị trí của mình.
 
Mà khi đến căn nhà cũ, tài xế đẩy nhẹ Kiều Mộc một cái, cô ta mới biết người phụ nữ ngủ say suốt dọc đường!
 
Chắc sẽ chẳng nghe được những lời cô ta nói rồi.
 
Trình Tâm Nghiên nói không nên lời, thầm nói Kiều Mộc có tâm cơ sâu quá!

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện