[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 15


trước sau


Kỳ Anh tích cực hỏi giúp cô, có được câu trả lời của anh chàng ở quầy tiếp tân: “Đến đó, tối nay cô Vương bắt đầu lúc chín giờ, sẽ hát một tiếng.”
 
“Ok, cảm ơn anh đẹp trai nhé.” Kỳ Anh cười hì hì nói cảm ơn, rồi đi ra khỏi quán bar.
 
Hàn Vi tò mò: “Chị Mộc Mộc, chị muốn ký hợp đồng với Vương Gia Di kia sao? Kiều ca sĩ hát chính này chị cũng không thực lực của họ, ký xong chưa chắc đã nổi tiếng được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đúng đó chị dâu, tuy rằng tối qua Vương Gia Di có chút đáng thương, nhưng chị cũng không thể đồng tình với cô ấy như vậy.” Kỳ Anh rất khó hiểu.
 
Kiều Mộc nói: “Thì tối nay chị đến tìm hiểu thực lực của cô ấy không phải sao? Tụi em đừng lo nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi. Ăn no rồi đi nghe cô ấy hát, khi đó chúng ta nói đến chuyện ký hay không ký.”
 
“Cũng phải, đói chết mất, đi ăn trước thôi.” Kỳ Anh vui vẻ kéo bạn mình và chị dâu đi tìm quán ăn.
 
Ăn xong cơm thì cũng gần chín giờ, mấy người thong dong đi về quán bar.
 
Cùng lúc này, một chiếc siêu xa Ferrari dừng ở gần quán bar, Thẩm Ngọc mặc áo sơ mi hoa hòe đi ra, cổ áo mở rộng có kẹp một chiếc kính râm để làm vật trang trí. Mà người đàn ông ở ghế lái phụ mặc đồ vest, khí chất hiên ngang hoàn toàn khác với anh ta, vẻ ngoài đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn của những người xung quanh.
 
Thẩm Ngọc chờ Cố Hàn Thanh đi đến, khoác vai anh nói: “Đi thôi, dẫn cậu đi nghe hát. Quán bar này dạo gần đây tôi mới phát hiện ra, trong đó có ca sĩ Vương Gia Di hát rất hay.”
 
“Từ khi nào cậu bắt đầu biết thưởng thức âm nhạc vậy, đừng nói là nhìn trúng người ta đấy nhé.” Cố Hàn Thành cười phì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngọc chậc một tiếng: “Tôi giống loại người đó lắm sao?”
 
Cố Hàn Thanh hất tay anh ta ra: “Làm ơn bỏ chữ “giống” đi.”
 
Thẩm Ngọc: “…”
 
Mẹ kiếp! Một người đàn ông không hiểu về tình cảm này lại có vợ rồi! Thật khó tin!
 
Hai người đến quán bar trước nhóm người Kiều Mộc, ánh đèn tối mờ khiến mặt mũi mọi người đều trở nên mơ hồ, bọn họ ngồi ở trong góc, rất khó để nhận ra.
 
Nhóm Kiều Mộc đi vào sau, Kỳ Anh tìm được một quầy bar ở chính giữa, cô ấy vui vẻ ngồi xuống ghế cao, rồi vỗ hai chiếc ghế ở hai bên: “Vi Vi, chị dâu, mau đến đây.”
 
Đây là một quán bar âm nhạc, chỉ yếu đến nghe nhạc nói chuyện. Nhân viên phục vụ rất nhanh đã bưng rượu đến cho bọn họ, mỗi người lấy một bình, chưa uống được bao nhiêu thì Vương Gia Di xuất hiện trên sân khấu.
 
Cô ấy hoàn toàn khác với dáng vẻ nhếch nhác tối qua, hôm nay cô ấy mặc áo khoác da, đeo ghi ta. Rõ ràng trước khi hát cô ấy không có khí phách gì, ngược lại khắp người cô ấy có chút dịu dàng, dịu dàng không có điểm đặc sắc.
 
Kết quả tiếng ghi ta vừa vang lên, giọng hát của cô ấy xuyên vào tai khiến người ta phải nghiêng mắt nhìn. Cho dù là người ngoài ngành cũng có thể nghe được tình cảm tràn đầy, phong phú trong giọng hát của cô ấy, đặc điểm động lòng người. Những nốt cao càng thêm diễm lệ, cả quán bar đều không tự chủ mà bị cô ấy thu hút.
 

Kỳ Anh kích động lắc lư cánh tay Kiều Mộc: “Chị dâu, rất tốt, thật sự rất tốt! Chị mau ký đi, chắc chắn sẽ hot cho xem!”
 
Hàn Vi thò đầu qua, cũng phụ họa theo: “Chị Mộc Mộc, em cảm thấy cô ấy được đó, cũng rất xinh đẹp, chỉ cần đầu tư chút tư bản nhất định sẽ có triển vọng.”
 
Kiều Mộc cười không nói. Đương nhiên là tốt rồi, cô ấy là ca sĩ nổi tiếng chỉ kém Trình Tâm Nghiên được tác giả nhận định mà. Cô ấy chỉ cần một thời cơ thích hợp để mọi người nhìn thấy mình mà thôi.
 
Hát xong một bài, cô ấy lại bắt đầu hát tiếp bài thứ hai. Lần này không còn khúc ca thâm tình với những nốt cao nữa, nhưng vẫn uyển chuyển, du dương như cũ.
 
Kiều Mộc nhắm mắt nghe, đắm chìm vào bên trong. Lúc này có một chàng thanh niên đẹp trai ăn diện sặc sỡ đến bắt chuyện: “Chị gái lần đầu đến quán bar này à? Sao trước giờ chưa từng gặp chị nhỉ.”
 
Kiều Mộc mơ màng mở mắt, quay mặt hỏi: “Cậu đang nói chuyện với tôi ư?”
 
Chàng thanh niên nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng vậy, chị gái học đại học ở trường nào thế?”
 
Kiều Mộc ngại ngùng cười: “Tôi tốt nghiệp rồi, học gì nữa chứ.”
 
Chàng thanh niên trừng mắt ngạc nhiên: “Không thể nào, chị gái nhìn như mới học năm nhất vậy.”
 
“Nào có, cậu khoa trương quá rồi.” Kiều Mộc cười cong mắt, tuy rằng cô nhìn ra được chàng thanh niên trước mắt đang trêu đùa cô, nhưng được khen trẻ tuổi thì có cô gái nào không vui cho được.
 
Kỳ Anh và Hàn Vi đều nhìn ra được Kiều Mộc đang bị người khác bắt chuyện, hai người nhướng mày ngồi xem chuyện vui.
 
Chàng thanh niên trước mắt giọng điệu có chút đào hoa, rất biết cách ăn nói, chọc Kiều Mộc cười liên tục. Thấy thời cơ gần chín muồi, chàng thanh niên lấy điện thoại ra: “Chị gái, nói chuyện với chị thật là vui, chúng ta kết bạn Wechat nhé? Sau này thường xuyên hẹn nhau đi chơi.”
 
Kiều Mộc phì cười, chuẩn bị từ chối, cô có thể nói chuyện ngắn ngủi với cậu ta nhưng tuyệt đối không liên hệ thêm với cậu ta nữa, cô là gái có chồng đó. Gia đình giàu có rất xem trọng danh dự của người vợ, nếu như cô còn ngoại tình nhanh hơn Cố Hàn Thanh thì đừng hòng có được một tỷ phí ly hôn nữa!
 
Chẳng ai lại đi chê tiền nhiều cả, còn lâu cô mới hủy đi “tiền” đồ của mình!
 
Cánh môi khẽ mấp máy, lời từ chối sắp nói ra thì có một bóng người cao lớn từ phía sau bước tới, đứng ở sau người cô, giọng nói lạnh lùng rơi xuống: “Bà Cố, nói chuyện vui quá nhỉ?”
 
Kiều Mộc lập tức cảm thấy có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, lạnh lẽo đến tận lòng bàn chân. Cô khó tin quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, ngạc nhiên nói: “Sao anh lại ở đây!”
 
Kỳ Anh cũng ngạc nhiên: “Anh, sao anh cũng ở đây vậy! Dọa chết em rồi!”
 
Mà người ngạc nhiên nhất là chàng thanh niên kia, cậu ta nhìn Cố Hàn Thanh, rồi lại nhìn Kiều Mộc: “Hai người… là vợ chồng?”
 
Cố Hàn Thanh lạnh lùng nhìn cậu ta: “Chứ cậu nghĩ là gì? Còn tính bắt chuyện với vợ tôi không? Hay để tôi thuê một căn phòng riêng cho hai người?”
 
Chàng thanh niên xấu hổ gãi mũi, đồng thời cũng bị khí phách oai phong của Cố Hàn Thanh dọa sợ, có chút nhút nhát rụt người lại: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết chị gái đã kết hôn rồi. Tôi đi đây, hai người nói chuyện đi.”
 
Cậu ta nhanh chóng tháo chạy ra khỏi quán bar, một phút cũng không dám ở lại, chỉ sợ Cố Hàn Thanh sẽ tìm người xử đẹp mình.
 
Kiều Mộc liếc nhìn người đàn ông bỏ chạy, rồi lại thắp một cây nến trong lòng, tiền phí ly hôn của cô ơi! Bây giờ chắc chắn sẽ ít đi rồi!
 
Quả nhiên sắc đẹp làm hại người, sắc đẹp hại người mà!
 
“Không có gì nói với tôi sao?” Cố Hàn Thanh một tay đút túi, thơ ơ nhìn Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc khều móng tay, nâng mặt nở nụ cười: “À… ban nãy là hiểu lầm, chúng tôi chỉ là nói chuyện linh tinh thôi.”
 
“Nói chuyện đến nỗi trao đổi phương thức liên hệ? Tính về nhà nói tiếp à?”
 
“Không có, không có, tuyệt đối không có.” Kiều Mộc vội vàng xua tay, cố gắng vớt vát lại hình tượng của mình: “Cho dù anh không đến thì tôi cũng sẽ không trao đổi phương thức liên hệ với cậu ta, tôi đang chuẩn bị từ chối đó! Thật mà! Anh tin tôi đi!”
 
Cô trừng to đôi mắt ngập nước của mình, muốn vô tội bao nhiêu có bấy nhiêu, còn có cảm giác dụ dỗ khó nói nên lời.
 
Yết hầu Cố Hàn Thanh khẽ động, anh cảm thấy cô nhất định đang dùng sắc đẹp để dụ dỗ anh, thật là thủ đoạn!
 
Nhưng chút khó chịu trong lòng kia quả thật đã giảm đi.
 
“Anh, chị dâu nhất định sẽ không đưa đâu, trước đây em với chị ấy đi quán bar cũng có người đến bắt chuyện với chị ấy, nhưng chưa bao giờ chị dâu đưa cả.” Kỳ Anh rất cố gắng nói giúp Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc gật đầu: “Đúng đó, đúng đó, tôi biết thân phận của mình mà. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không ụp mũ xanh cho anh đâu!”
 
Anh ụp thì không sao! Cho tôi tiền là được!
 
“Phì…” Một tiếng cười từ xa đến gần, Thẩm Ngọc cà lơ phất phơ đi đến, một tay đặt lên vai Cố Hàn Thanh, rũ mắt nhìn Kiều Mộc: “Chị dâu thật hài hước nha, nhưng nói thật lòng thì tôi rất muốn xem chị ụp mũ xanh cho Hàn Thanh đó, nhưng đối tượng để lựa chọn ngoại tình nhớ đặt tôi ở vị trí đầu tiên nha!”
 
“Muốn chết thì cứ nói.” Cố Hàn Thanh sắc bén cảnh cáo bạn mình.
 
Thẩm Ngọc sờ mũi, bịt miệng nhỏ giọng nói, nhưng mọi người đều nghe thấy: “Chị dâu, không tìm tôi cũng chẳng sao, để tôi giới thiệu cho cô… Á á á!”
 
Anh ta vừa nói xong thì Cố Hàn Thanh đã vặn ngược cánh tay anh ta. Thẩm Ngọc đau đớn kêu lên, vội vàng nhận sai: “Anh Thanh, cậu buông tay ra, tôi không nói nữa, thật không nói nữa. Bây giờ tôi bắt đầu làm một anh chàng câm đẹp trai!”
 
Cố Hàn Thanh tức giận đẩy anh ta: “Cút sang một bên.”
 
Kiều Mộc nhìn hai người nói chuyện bất giác nở nụ cười hiền từ của mẹ, cuối cùng cô đã hiểu vì sao người trong giới lại đồn họ là một cặp rồi, hai người nói chuyện thật sự có cảm giác đó đấy.
 
Cô hơi ngả ra sau, thì thầm nói bên tai Kỳ Anh và Hàn Vi: “Anh em và bạn của anh ấy thật sự có cảm giác cặp đôi đó.”

 
Đôi mắt Kỳ Anh phát sáng: “Đúng không, đúng không? Rất có cảm giác luôn đó.”
 
Hai mắt Hàn Vi sáng lấp lánh: “Anh Thẩm Ngọc quá đào hoa, chỉ có anh Thanh mới trị được anh ấy.”
 
“Mấy người đang nói gì vậy?” Cố Hàn Thanh xử lý xong Thẩm Ngọc, quay đầu lại hỏi Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc lắc mạnh đầu: “Không, không có, không nói gì cả. À… sao hôm nay anh lại đến đây?”
 
“Thẩm Ngọc muốn đến, nói là có một ca sĩ hát rất hay.” Cố Hàn Thanh tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộc: “Cô thì sao?”
 
Kiều Mộc chỉ Vương Gia Di đang hát tình ca trên sân khấu: “Tôi cũng đến tìm cô ấy, tôi muốn ký hợp đồng với cô ấy.”
 
“Ký hợp đồng với cô ấy?” Cố Hàn Thanh nhìn ca sĩ trên sân khấu: “Quả thật cô ấy hát không tệ.”
 
“Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Lát nữa đợi cô ấy hát xong tôi sẽ đến bàn bạc với cô ấy.” Kiều Mộc hưng phấn nói.
 
Hiếm khi Cố Hàn Thanh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, ngày thường ở nhà cô đều lười nhác, hoàn toàn là một con cá mặn rảnh rỗi không có ham muốn gì cả. Cho nên, bỗng nhìn thấy cô vì sự nghiệp như vậy, Cố Hàn Thanh cảm thấy có chút mới mẻ.
 
“Xem ra chuyển nhượng công ty cho cô, cô làm cũng bài bản lắm.”
 
“Chứ sao.” Kiều Mộc kiêu ngạo hất cằm, sau đó bịt miệng, khóe mắt cong cong. Cô hơi nhích người lại gần Cố Hàn Thanh, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Anh Cố này, anh thật sự không cần chia tiền sao? Lỡ như tôi kiếm được rất nhiều thì phải làm sao?”
 
Cố Hàn Thanh: “Nhiều hơn tôi được à?”
 
Kiều Mộc: “…”
 
KO!
 
Cuối cùng vẫn là cô tự mình đa tình rồi.
 
Cố Hàn Thanh nhìn dáng vẻ bị đả kích của cô gái, ánh mắt cười dịu dàng, không kiềm được mà nhấc tay nhéo khuôn mặt cô: “Tự mình giữ lấy đi, tôi mà phải nhìn trúng chút tiền đó của cô sao.”
 
Kiều Mộc tức giận hất tay anh ra, ôm mặt mình nói: “Là anh nói đấy nhé, sau này đừng có mà hối hận, dù chúng ta có ly hôn cũng không được hối hận!”
 
Cô muốn lấy đi toàn bộ, trở thành một phú bà siêu cấp giàu có!
 
Cố Hàn Thanh hơi nhăn mày, sao cô lại nói ly hôn rồi? Anh cũng đâu có nói là sẽ ly hôn với cô đâu, trước đây khi vừa mới đăng ký kết hôn, quả thực anh có nghĩ đến chuyện ly hôn trong tương lai, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
 
Cô khá dễ nuôi, không ồn không quậy, cho tiền là được.
 
Xem ra anh phải tìm cách để cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì anh sẽ không bạc đãi cô.
 
Vài phút sau, Cố Hàn Thanh nghĩ ra một cách, anh đứng dậy chào tạm biệt mấy người họ rồi dẫn Thẩm Ngọc rời đi.
 
Kiều Mộc bỗng chốc cảm thấy tự tại hơn nhiều, lại bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất với Kỳ Anh.
 
Chẳng bao lâu sau Vương Gia Di đã hát xong, đi ra cánh gà để kết toán với ông chủ. Công việc hát chính của cô ấy được tính lương theo ngày, lấy tiền cho vào trong túi xách, cô ấy nói: “Cảm ơn anh Minh, em đi đây.”
 
Ông chủ quán bar Trâu Minh gọi cô ấy lại: “Gia Di, người quản lý hôm qua đến tìm em thế nào? Sau này em làm minh tinh rồi sao?”
 
Vương Gia Di quay đầu, cười chua xót: “Không có, sau này em vẫn làm ca sĩ hát quán bar thì hơn, giới giải trí kia em không nên nghĩ đến nữa. Chúng ta là người bình thường, không lăn lội trong đó được đâu.”
 
Cô ấy vẫy tay: “Em đi nha, anh Minh.”
 
Cô ấy đi ra quán bar bằng cửa sau, rồi vòng ra phía trước, chạm mặt với một khuôn mặt quen thuộc.
 
Trí nhớ của cô ấy rất tốt, chỉ cần nhìn lướt qua là sẽ nhớ được. Nhìn thấy là cô gái dìu mình tối qua, cô ấy phòng bị nắm chặt túi xách, lùi về sau một bước.
 
Kiều Mộc vội vàng nở nụ cười hiền dịu, thân thiện: “Cô đừng sợ, tôi không làm gì cô đâu. Tôi rất hâm mộ cô, muốn gặp mặt cô nói chuyện mà thôi.”
 
Trước cửa quán bar có rất nhiều người, Vương Gia Di nhìn trái nhìn phải, cũng không còn căng thẳng nữa nhưng vẫn đề phòng như cũ: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm minh tinh, cô đừng đến tìm tôi nữa.”
 
“Tạm thời cô đừng vội từ chối tôi.” Kiều Mộc lấy danh thiếp đưa cho cô ấy: “Đây là địa chỉ và số điện thoại công ty tôi, nếu như cô vẫn muốn làm ca sĩ, ước mơ muốn đứng trên sân khấu rộng lớn hơn thì có thể đến công ty tôi xem thử, hoặc có thể lên mạng tìm hiểu về bối cảnh của công ty tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không hẹn cô đi hội trường, đi quán bar gì đó để bàn chuyện đâu. Tôi nghiêm túc muốn mời cô gia nhập vào công ty tôi, tôi sẽ đặt cho cô một con đường phát triển, sẽ khiến giọng ca của cô được nhiều người biết đến hơn.”
 
Vương Gia Di ngạc nhiên sau khi nghe xong lời nói của Kiều Mộc. Nói thật lòng, những lời nói dễ nghe như vậy tối qua người phụ nữ kia cũng từng nói qua, nhưng Kiều Mộc biểu hiện dịu dàng hơn. Mà khi cô nói đến chuyện sẽ không đến những nơi như quán bar, hội trường thì Vương Gia Di lại không có tiền đồ mà rung động mất rồi.
 
Cô ấy thật sự muốn được hát trên những sân khấu lớn hơn.
 
Làm một ca sĩ là ước mơ từ nhỏ đến giờ của cô ấy.
 
“Được thôi, tôi sẽ nhận nó. Nhưng tôi sẽ không đến công ty của cô đâu.” Vương Gia Di cố ý nói như vậy, nhưng bàn tay siết chặt đã bán đứng nội tâm đang gợn sóng của cô ấy.
 
Kiều Mộc lặng lẽ nhìn lướt qua, mỉm cười nói: “Không sao, cô có thể trở về suy nghĩ cho kỹ, dù gì đây cũng là cuộc sống của cô, không ai làm chủ thay cô được.”
 
Vương Gia Di cảm thấy ánh mắt của Kiều Mộc có tính xuyên thấu, có thể nhìn thấy nội tâm con người, cô ấy căng thẳng lo lắng cúi thấp đầu, vội vàng nói: “Tôi đi đây, chuyện… chuyện tối qua, cảm ơn cô lần nữa.”
 
Cô ấy ôm theo ghi ta, càng đi càng nhanh.
 

Kiều Mộc tự tin nhìn cô ấy, Kỳ Anh và Hàn Vi bước ra, một trái một phải đứng bên cạnh cô, Kỳ Anh hỏi: “Chị dâu, thành công chưa?”
 
Kiều Mộc: “Tám mươi phần trăm.”
 
Hàn Vi giơ ngón cái: “Chị Mộc Mộc, chị thật lợi hại, càng ngày càng có khí chất của bà chủ lớn rồi.”
 
“Ha ha ha, em đừng có khen chị nữa.” Kiều Mộc nở nụ cười rạng rỡ: “Đều nhờ anh của Kỳ Anh cho chị tiền thôi.”
 
“Có thể chinh phục được anh em cũng chứng minh chị dâu rất lợi hại nha.” Kỳ Anh cười hề hề, khoác tay cô nói: “Trước giờ em chưa từng thấy anh ấy đối xử hào phòng như vậy với bất cứ phụ nữ nào. Chị dâu, em cảm thấy anh em thích chị!”
 
“Không, không, không, anh ấy chỉ làm trọn chức trách người chồng mà thôi.” Kiều Mộc không nói thẳng với họ rằng quan hệ hôn nhân giữa cô và Cố Hàn Thanh chỉ có cho tiền, còn những thứ khác thì miễn bàn.
 
Để tránh hai em gái tiếp tục bàn tán chủ đề này, Kiều Mộc khoác tay hai người: “Đi thôi, dẫn tụi em đi ăn khuya.”
 
Trở về nhà đã qua mười một giờ, phòng khách hôm nay không có Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên, chỉ có quản gia Trần. Cô nhìn tủ giày ở bậc cửa, hai người họ đều về rồi, chắc là về phòng ngủ rồi.
 
Kiều Mộc vẫy tay bảo quản gia Trần đi nghỉ ngơi, bản thân đi thang máy lên lầu, trở về phòng ngủ của mình, cô mở tất cả đèn trong phòng lên.
 
Đi vào phòng thay đồ lấy đồ ngủ, khi đi ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô trừng mắt nghi ngờ, giờ này rồi mà ai đến tìm cô vậy?
 
Không thể nào là quản gia Trần được, bình thường ông ấy sẽ gọi điện cho cô.
 
Lẽ nào là Trình Tâm Nghiên?
 
Kiều Mộc đứng ở bên cửa, thông qua lỗ nhỏ bên trên nhìn ra ngoài thì thấy là Cố Hàn Thanh, lòng cô khẽ lạnh. Tiêu rồi, không lẽ ông chủ lại nhớ đến chuyện cô và chàng thanh niên kia, đến tìm cô tính sổ sao?
 
Cũng nhỏ mọn quá rồi đó!
 
Nếu anh dám trừ mình một tỷ tiền phí ly hôn, cô sẽ… sẽ… sẽ… khóc.
 
Kiều Mộc đau lòng mở cửa, cố gắng mỉm cười: “Anh Cố, anh tìm tôi có chuyện sao?”
 
Con ngươi đen láy của Cố Hàn Thanh rũ xuống: “Đưa tay trái cho tôi.”
 
“Hả? Đưa tay trái cho anh làm gì?” Kiều Mộc hoảng loạn, dùng tay phải giữ tay trái lại: “Không lẽ anh muốn chặt tay tôi! Hôm nay tôi thật sự không muốn trao đổi phương thức liên lạc với chàng trai kia đâu, thật đó, tôi xin thế!”
 
“Đầu cô suốt ngày nghĩ cái gì thế.” Cố Hàn Thanh buồn cười: “Tôi muốn đeo cái này cho cô.”
 
Anh lấy ra một hộp nhung, là chiếc nhẫn kim cương được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần đẹp mặt nằm yên bên trong, so với chiếc nhẫn trứng cút kia thì chiếc này thích hợp để đeo thường ngày hơn.
 
Kiều Mộc càng thêm hoảng loạn trong lòng, cái gì thế.
 
Chẳng phải đã tặng nhẫn rồi sao!
 
“Anh Cố, ý anh là gì vậy? Không phải anh đã tặng nhẫn cho tôi rồi à?” Kiều Mộc lo lắng hỏi.
 
Cố Hàn Thanh mím chặt môi, khuôn mặt lần đầu tiên cảm thấy hơi thiếu tự nhiên. Anh im lặng giây lát, gượng gạo nói: “Sau này đeo cái này đi, như vậy thì người ta sẽ biết cô kết hôn rồi, không đến tìm cô bắt chuyện nữa.”
 
Kiều Mộc trừng mắt, mắt chớp chớp vô tội.
 
Hóa ra là vì chuyện này à!
 
Không hổ là tổng tài bá đạo, tính chiếm hữu rất mạnh. Với một nữ phụ nư cô mà cũng sợ bị chụp mũ xanh.
 
Cũng đúng, chỉ có anh được ngoại tình, cô làm gì có tư cách đó.
 
Đeo thì đeo, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
 
Cánh môi Kiều Mộc khẽ động, vừa muốn đồng ý thì Cố Hàn Thanh thấy cô lâu không trả lời, tưởng rằng cô không chịu, lập tức đè thấp giọng nói, khí phách nói: “Chỉ cần cô đeo nó, tôi sẽ thưởng cô một tỷ.”
 
Kiều Mộc: “!!!”
 
Thử hỏi xem! Làm gì có công việc nào kiếm tiền dễ hơn làm vợ Cố Hàn Thanh nữa!

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện