[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 17


trước sau


Chớp mắt đã đến chủ nhật, đúng bảy giờ tối chương trình [Tìm kiếm giọng hát trời ban] bắt đầu phát trực tiếp.
 
Vài ngày qua, Vương Gia Di vẫn luôn liều mạng luyện tập bài hát mới của mình, nhưng khi thật sự bước lên sân khấu thì cô ấy vô cùng căng thẳng. Hôm nay Tổng giám đốc Kiều hiếm khi rảnh rỗi đến nghe cô ấy hát ở phòng luyện thanh, kết quả cô ấy lại liên tục lệch tông.
 
Vương Gia Di xấu hổ tự trách, vành mắt đỏ ửng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc thấy cô ấy như vậy, vội vàng kêu ngừng nhạc, vẫy tay nói: “Gia Di, cô đến đây.”
 
Vương Gia Di cắn môi, hai tay nắm chặt bước qua, đứng ở trước mặt Kiều Mộc. Cô ấy khom lưng vô cùng hổ thẹn: “Tổng giám đốc Kiều, xin lỗi, tôi vô dụng quá. Tôi…tôi…Bình thường tôi không có lệch tông như vậy đâu.”
 
“Không sao, là hôm nay tôi không nên đến nghe, vốn dĩ buổi tối cô phải lên sân khấu rồi. Theo lý mà nói thì nên thả lỏng.” Kiều Mộc đứng dậy nói: “Như vậy đi, cô cùng tôi đến khu vui chơi đi?”
 
“Hả? Khu vui chơi?” Vương Gia Di ngạc nhiên.
 
“Đúng vậy, khu vui chơi, chúng ta chơi cho thoải mái, hôm nay không luyện tập nữa.”
 
Vương Gia Di nhăn mày: “Tổng giám đốc Kiều, như vậy không tốt thì phải? Buổi tối phải biểu diễn rồi, tôi cảm thấy mình cần phải luyện tập thêm.”
 
“Nhưng cô cảm thấy bản thân có thể luyện tốt được không? Chẳng phải càng luyện càng kém à?” Kiều Mộc cười nheo mắt nhìn cô ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Gia Di áy náy, Kiều Mộc đứng dậy, khoác vai cô ấy: “Nghe tôi, đi thôi, đảm bảo sau khi cô thả lỏng người sẽ phát huy tốt hơn!”
 
“Nhưng… tôi… Tổng giám đốc Kiều…” Trong khi Vương Gia Di đang lắp bắp, bà chủ Kiều Mộc đã trực tiếp dẫn người đi.
 
Tổng biên tập Trương nhắc nhở bà chủ không đáng tin cậy này: “Tổng giám đốc Kiều, chậm nhất là năm giờ cô phải đưa người trở về đó! Còn phải trang điểm làm tóc nữa.”
 
“Biết rồi, yên tâm đi.” Kiều Mộc không quay đầu, vẫy tay chào.
 
Trước khi đến khu vui chơi, Vương Gia Di vẫn luôn nghĩ là bà chủ nói đùa, không ngờ cô thật sự dẫn mình đi chơi.
 
Mới đầu trong lòng cô ấy rất bất an, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cuộc thi buổi tối. Mấy hôm nay cô ấy căn bản đã hiểu về công ty mới, quả thực công ty này mới bắt đầu khởi động, bà chủ còn vô cùng không đáng tin, thường xuyên không ở công ty, mà có ở công ty đi chăng nữa cũng sẽ ngồi chơi điện thoại, xem phim.
 
Nhưng ở phương diện khác, bầu không khí của công ty này rất thoải mái, bà chủ vừa tới đã đưa cho cô tài nguyên tốt như [Tìm kiếm giọng hát trời ban]. Lượng người xem của nền tảng này vô cùng lớn, nếu biểu hiện tốt, rất có thể sẽ nổi tiếng ngay trong một đêm.
 
Cho nên cô ấy thật sự rất muốn biểu hiện tốt, rất muốn nổi tiếng ngay lập tức để bà chủ biết được đầu tư vào cô ấy sẽ không lỗ, để càng nhiều người biết đến thực lực của cô ấy, công nhận giọng hát của mình.
 
Kết quả sắp đến giờ thi mà cô ấy lại liên tục hát lệch tông.

 
Làm sao cô ấy có thể yên tâm được.
 
“Gia Di, chúng ta đi ngồi tàu lượn siêu tốc đi.” Kiều Mộc hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui chơi, vô tư kéo Vương Gia Di, muốn qua chỗ tàu lượn xếp hàng.
 
Vương Gia Di kéo cô lại, lấy hết can đảm nói: “Tổng giám đốc Kiều, tôi muốn trở về phòng luyện thanh, tôi muốn tập tiếp. Nếu cứ chơi như vậy, lòng tôi rất bất an.”
 
“Vậy cô trở về luyện tập thì không bất an rồi sao?” Ánh mắt Kiều Mộc trong suốt, sáng chưng, có một sức mạnh an ủi lòng người: “Gia Di, tôi cảm thấy cô đặt cho mình áp lực quá lớn rồi. Tôi đầu tư vào cô không phải chỉ một lần này. Cô cũng không cần thiết phải dùng chuyện này để chứng minh bản thân. Đây chỉ là một lần lên sân khấu rất bình thường mà thôi, chắc vì đây là lần đầu tiên của cô nên trông cô có hơi căng thẳng, nhưng sân khấu này không đại diện hoàn toàn cho cô, càng không đại diện cho tương lai của cô. Cô là nghệ sĩ đầu tiên của tôi, chúng ta cùng nhau chầm chậm tiến về phía trước.”
 
“Tổng giám đốc Kiều, tôi…” Vương Gia Di cảm thấy rất chấn động, ngây ngốc nhìn người trước mắt.
 
Kiều Mộc chỉ tàu lượn đang lướt nhanh trên đường ray, cong mắt cười: “Lên trên giải tỏa một chút chứ? Lớn tiếng hét ra, cũng có thể lớn tiếng hát.”
 
Vào khoảnh khắc này, không biết vì sao Vương Gia Di lại cảm thấy yên tâm, cô ấy gật đầu, vô cùng cảm động: “Ừ, nghe tổng giám đốc Kiều cả, cảm ơn cô.”
 
Sau khi chơi xong, tảng đá đè nặng trong lòng Vương Gia Di mấy hôm nay đã hoàn toàn tan biến. Lần này cô ấy rất bình tĩnh nói với Kiều Mộc: “Tổng giám đốc Kiều, tôi muốn về luyện hát tiếp.”
 
Kiều Mộc nhìn cô ấy vài giây, mỉm cười gật đầu: “Được, tôi đưa cô về.”
 
Lần nữa trở về công ty đã là buổi chiều, Vương Gia Di còn hai tiếng để luyện hát.
 
Kiều Mộc nghe một lần cảm thấy rất hay, rất hoàn hảo, không hề lệch tông. Cô mỉm cười, căn dặn Vương Gia Di bảo vệ cổ họng, rồi rời đi.
 
Đúng lúc Kỳ Anh gọi điện cho cô: “Chị Mộc Mộc, chuyện chị bảo em làm, em đã làm xong rồi! Tổng cộng có hai mươi người, dẫn đến công ty chị sao?”
 
“Ừ, dẫn đến hết đi.” Kiều Mộc lái xe về công ty.
 
Phòng luyện thanh cách công ty khoảng mấy ki-lô-mét, trên đường trở về có hơi kẹt xe, Kiều Mộc mở nhạc nghe.
 
Nghe được bốn bài thì đã về đến công ty, Kỳ Anh đến trước cô.
 
Nhìn thấy phòng tiếp đãi có hai mươi người nam nữ ngồi ở đó, tuổi chừng mười sáu đến bốn lăm tuổi, cô hài lòng gật đầu kêu người lấy bảng đèn tiếp ứng và băng rôn của tối nay ra phát cho từng người.
 
Trong đám bọn họ vẫn còn người không dám tin tiền lương của công việc bán thời gian này, xác nhận lại lần nữa: “Cho hỏi giá cả mà cô đưa ra là thật sao?”
 
Kiều Mộc khoanh tay trước ngực, cười hì hì nói: “Đương nhiên, chỉ cần mọi người hết sức cổ vũ thì tôi sẽ cho mỗi người mười nghìn. Tiền cọc trả trước một ngàn, đợi sau khi mọi người luyện tập xong khẩu hiệu cổ vũ, số tiền còn lại sẽ gửi đến tài khoản Wechat của mọi người.”
 
Tất cả mọi người nghe xong câu nói này vô cùng kích động.
 
Đã quá! Không ngờ trên thế giới là có công việc bán thời gian nhiều tiền như thế, đã vậy còn được vào [Tìm kiếm giọng hát trời ban] nghe nhạc miễn phí!
 
Nội dung công việc chỉ đơn giản là cổ vũ cho Vương Gia Di, bọn họ gặp được bà chủ thiên thần gì thế này! Những nghệ sĩ khác tìm người chỉ trả hai trăm một ngày, mà bọn họ những mười nghìn một ngày!
 
Kỳ Anh vỗ tay, chặn ngang tiếng bàn tán xì xào của mọi người: “Mọi người nghe rõ chưa? Phải học thuộc khẩu hiệu, và không được lười biếng ở hiện trường, phải cổ vũ hết mình có biết chưa?”
 
“Yên tâm, yên tâm, nhất định sẽ hét đến rát cổ họng cho cô luôn!” Có một cô gái trẻ tuổi vui mừng nói: “Cổ họng tôi lớn lắm, việc hô khẩu hiệu này tôi rành nhất rồi!
 
“Vậy được, mọi người ngồi đi, sẽ có người vào phát khẩu hiệu cổ vũ cho mấy người.” Kiều Mộc nói xong, dẫn Kỳ Anh về văn phòng của mình.
 
Kỳ Anh vừa vào cửa đã lười biếng vươn vai, Kiều Mộc sờ đầu cô ấy: “Vất vả cho em rồi.”
 
“Không vất vả, không vất vả.” Kỳ Anh cười hà hà: “Chị dâu, chị nói xem, chị đã tìm người cổ vũ cho chị Gia Di rồi tại sao không tìm nhiều một chút, mà chỉ có hai mươi người thế. Trong trường quay ngàn người kia cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
 
“Vương Gia Di là người mới, tìm nhiều chẳng phải sẽ lộ tẩy rồi sao. Hai mươi người vừa đẹp, làm bạn bè người thân.” Chương trình này là một trường quay chứa được ngàn người, có bán vé nhưng thường là những công ty tìm người vào để nghệ sĩ của công ty không bị thiệt thòi ở hiện trường, cũng tạo nên cảm giác là nghệ sĩ của mình biểu diễn tốt.
 
Đương nhiên Kiều Mộc không thể để nghệ sĩ của mình chịu thiệt rồi, cho nên cô tự bỏ tiền túi để tìm người đến cổ vũ với mức lương cao ngất ngưỡng, hy vọng tối nay bọn họ sẽ cổ vũ hết mình!
 
“Chị dâu, trước đây em còn tưởng chị thành thật, hóa ra chị cũng sẽ làm chuyện như vậy.” Kỳ Anh cười hà hà, chọc ghẹo.
 
“Hết cách, người khác đều tìm cả, nếu chị không tìm, đến lượt Gia Di hát e là hiện trường sẽ không có âm thanh nào cả. Đến khi đó Gia Di nhất định sẽ càng căng thẳng.” Kiều Mộc nhún vai.
 
“Nhưng không phải chúng ta cũng đi sao.” Kỳ Anh nói: “Chúng ta cổ vũ cho chị ấy.”
 
“Hai chúng ta được to cỡ nào chứ.” Kiều Mộc xua tay: “Vẫn nên bảo vệ cổ họng mình thì tốt hơn.”
 
“Cũng phải.” Kỳ Anh sờ cổ: “Cổ họng rất quý giá đó! À đúng rồi, chị dâu, chị có gọi anh em cùng đi không?”
 
“Gọi anh ấy làm gì, chắc anh ấy không thích những nơi như vậy đâu nhỉ?” Thực ra là muốn tạo cơ hội cho Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên có không gian riêng tư, bọn họ mau chìm vào tình yêu, để cô nhanh cút khỏi cái nhà này đi!
 
“Đúng nhỉ, quên mất là anh em không thích những chỗ này, thôi vậy.” Kỳ Anh xua tay, nằm nhoài lên sô pha.
 
Nào ngờ ông nội Cố biết tối nay Cố Hàn Thanh đến xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn, lập tức gọi điện bảo cháu trai: “Hàn Thanh à, cháu gọi Mộc Mộc cùng đi đi, coi như hẹn hò.”
 
“Bây giờ ngày nào cô ấy cũng rất bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi. Hôm nay cô ấy cũng không ở nhà.” Bữa nay chủ nhặt, người đàn ông tốt Cố Hàn Thanh ngoan ngoãn ở nhà, nhưng kết quả, mới sáng sớm vợ anh đã lấy lý do công ty có việc bỏ ra ngoài rồi.
 
“Cháu gọi điện cho con bé đi, hỏi thử hết bận chưa, hết rồi thì có thể đón con bé đi xem chương trình gì kia.” Ông nội Cố khuyên nhủ: “Hàn Thanh à, cháu là đàn ông, chuyện gì cũng phải học cách chủ động, đừng suốt ngày để cô nhóc người ta nhường nhịn cháu nữa, vậy sao mà được! Vả lại, tụi cháu cũng kết hôn gần được hai tháng rồi, sao còn chưa tiến triển gì thế. Ông nghe nói tụi cháu còn chia phòng ngủ hả, cứ như vậy thì khi nào ông nói có cháu chắt ẵm đây? Không lẽ cháu muốn đợi ông nằm xuống rồi mới sinh à!”

 
“Ông nội, sao ông lại lôi chuyện này vào rồi.” Cố Hàn Thanh xoa khóe mắt: “Chuyện tình cảm sao có thể nhanh thế được.”
 
“Là vì cháu vô dụng đó!”
 
Cố Hàn Thanh: “…”
 
“Mau lên, gọi điện thoại cho ông. Cháu không gọi, lỡ như Mộc Mộc bị người ta cướp đi, xem nửa đời sau cháu làm thế nào!”
 
Cô bị cướp đi?
 
Sao có thể.
 
Cố Hàn Thanh vừa nói dứt, bỗng nhớ đến chàng trai trẻ tuổi hơn anh ở quán bar hôm nọ, mắt anh nheo lại, trả lời: “Ông nội, cháu biết rồi, cháu gọi ngay đây.”
 
Nói chuyện điện thoại với ông nội xong, Cố Hàn Thanh tìm số điện thoại của Kiều Mộc gọi đi.
 
Điện thoại vang lên hai tiếng: “Alo? Hàn Thanh?”
 
Bình thường gọi điện cô đều gọi anh là anh Cố, bây giờ lại gọi Hàn Thanh, hoặc là có Kỳ Anh bên cạnh, hoặc là cô… tự nguyện.
 
“Chị dâu, anh em gọi cho chị à?” Giọng nói của Kỳ Anh thoáng truyền tới.
 
Cố Hàn Thanh nhăn mày, sắc mặt đen đi, tự mình đa tình rồi.
 
Anh nghiêng đầu ho hai tiếng, nói thẳng vào vấn đề: “Tối nay tôi đến xem Tâm Nghiên biểu diễn, em ấy đưa tôi vài tấm vé, cô có muốn đi chung không? Gọi thêm Anh Anh cũng được.”
 
Để khiến bản thân không phải cố ý, Cố Hàn Thanh cảm thấy dẫn theo em họ cũng không sao.
 
Nào ngờ Kiều Mộc từ chối: “Không được rồi, tối nay tôi và Anh Anh có chuyện quan trọng, hai chúng tôi không đi được.”
 
“Đúng đúng đúng, anh, chúng em không đi được.” Đi cái gì, cô ấy còn lâu mới đi xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn. Kỳ Anh ra khẩu hình từ chối với Kiều Mộc, bắt buộc phải từ chối!
 
Kiều Mộc nháy mắt, bảo cô ấy yên tâm, cô đương nhiên sẽ không làm phiền đến thế giới hai người của nam nữ chính.
 
Vả lại, đây là lần đầu tiên lên sân khấu của Gia Di, người làm bà chủ như cô bắt buộc phải có mặt.
 
Cố Hàn Thanh không ngờ hai chị em đều không đi, anh mím môi, dùng cách cũ để thăm dò: “Cho cô một trăm triệu.”
 
Lòng Kiều Mộc khẽ run lên, giọng điệu đột nhiên mềm đi một chút: “Hàn Thanh, thật sự có chuyện mà.”
 
Cố Hàn Thanh: “Hai trăm triệu.”
 
Kiều Mộc tim đập, mặt ửng hồng: “Thật…thật không được.”
 
Cố Hàn Thanh: “Năm trăm triệu.”
 
Kiều Mộc cắn răng: “Tạm biệt!”
 
Tút tút tút.
 
Cô gái trực tiếp tắt điện thoại của anh.
 
Cố Hàn Thanh: “…”
 
Xem ra cô thật sự có việc, Cố Hàn Thanh thấy hơi tò mò, là chuyện gì mà quan trọng hơn cả năm trăm triệu vậy?
 
Buổi hẹn của các cô gái sao?
 
Lần đầu tiên Cố Hàn Thanh cảm thấy tò mò về hành tung của cô gái.
 
Nhưng nếu cô đã không đi được, chỉ đành tìm Thẩm Ngọc đi cùng vậy.
 
Đến giờ, anh thay một bộ đồ thoải mái lái xe đến đón Thẩm Ngọc trước, sau khi gặp mặt hai người cùng đến nơi ghi hình của [Tìm kiếm giọng hát trời ban].
 
Vé Trình Tâm Nghiên đưa anh nằm ở vị trí chính giữa, khoảng cách vừa đủ nhìn đến sân khấu.
 
Anh và Thẩm Ngọc ngồi xuống.
 
Bọn họ đến hơi sớm, xung quanh vẫn chưa ai đến nhiều.
 
Thẩm Ngọc đùa anh: “Hàn Thanh à, cậu kết hôn mà giống như chưa kết hôn vậy, hiếm khi đến xem chương trình mà chỉ có thể tìm tôi theo.”
 
“Cô ấy có chuyện, không đến được.” Cố Hàn Thanh nói ngắn gọn.
 
Thẩm Ngọc huýt cánh tay anh: “Chuyện gì thế.”
 

“Sao tôi biết được.”
 
“Cậu không hỏi à?”
 
“Tại sao phải hỏi.”
 
Thẩm Ngọc cắn răng, gậy sắt không thể mài thành kim mà, anh ta trừng mắt nhìn bạn mình: “Cậu đó, lạnh lùng như vậy làm sao dỗ dành người ta vào lòng được. Cậu không sợ lại xảy ra chuyện ở quán bar lần trước à?”
 
“Chắc không đâu, tôi đã mua nhẫn kết hôn cho cô ấy rồi.” Cố Hàn Thanh bình tĩnh nói.
 
Thẩm Ngọc phì cười: “Giới này của chúng ta lẽ nào cậu còn không biết sao, có một số người thích phụ nữ đã có chồng đấy.”
 
Cố Hàn Thanh nhăn mày, Thẩm Ngọc thấy anh nghe vào tai rồi, vỗ ngực anh nói: “Người anh em à, cậu chú ý chút đi, chị dâu xinh đẹp thế kia, cô ấy… cô ấy… ơ? Đó không phải chị dâu sao?”
 
Thẩm Ngọc ngạc nhiên nhìn về phía trước.
 
Cố Hàn Thanh nhìn theo tầm mắt của anh ta.
 
Chỉ thấy trong đám người vào trường quay có hai bóng hình quen thuộc.
 
Kiều Mộc dùng dây buộc tóc phát sáng dắt tay Kỳ Anh tiến vào, không biết hai người đang nói gì mà cười hi hi ha ha suốt. Rõ ràng đi rất gần chỗ ngồi của bọn họ nhưng lại không phát hiện ra.
 
Mãi cho đến khi đến gần, chỗ ngồi của Kiều Mộc ở bên phía Thầm Ngọc, cô lên tiếng: “Anh đẹp trai, cho qua chút.”
 
Cô đang nói với Cố Hàn Thanh.
 
Nói xong, cô cũng đồng thời nhìn rõ người, kêu lên một tiếng như gặp ma.
 
Kỳ Anh thò đầu ra: “Sao thế chị dâu?”
 
Khoảnh khắc này cô ấy cũng đã nhìn thấy Cố Hàn Thanh và Thẩm Ngọc, mấy người chạm mắt với nhau.
 
Sau một phút, Kiều Mộc và Kỳ Anh ngồi vào chỗ, Thẩm Ngọc và Cố Hàn Thanh đổi chỗ cho nhau, để anh ngồi bên cạnh Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc vô cùng ngượng ngùng, không ngừng vén tóc.
 
Cố Hàn Thanh nhìn cô: “Đây là có việc của cô?”
 
“Ha ha…” Kiều Mộc cười cười, ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nịnh hót: “Tôi không biết là anh cũng đến đây.”
 
“Vậy cô có thể hẹn tôi mà, tại sao không hẹn?” Cố Hàn Thanh hơi khó chịu, anh đã hẹn Kiều Mộc rồi, nhưng cô lại không hẹn anh.
 
Kiều Mộc cười hơ hơ, hẹn cái gì, anh là của nữ chính, cô hẹn anh làm chi!
 
Cô lại khều tóc, giọng nói dịu dàng giải thích: “Tôi tưởng anh sẽ không thích đến những nơi như vậy, cũng không muốn quấy rối ngày nghỉ của anh. Bình thường anh đi làm bận rộn như thế, thường xuyên phải tăng ca rất là mệt. Sao ngày nghỉ tôi dám kêu anh dẫn tôi ra ngoài chơi chứ. Hơn nữa, ngày mai lại phải đi làm, nếu hôm nay anh đến thì về nhà sẽ muộn lắm, buổi tối có thể nghỉ ngơi thoải mái được ư.”
 
Kiều Mộc bày ra bộ dáng người vợ hiền hậu, quan tâm chu đáo, vô cùng chân thành.
 
Chiêu này rất có tác dụng với Cố Hàn Thanh, hóa ra nguyên nhân của cô là cái này. Chắc cô đã âm thầm thích anh rồi? Nếu không, tại sao chuyện gì cũng suy nghĩ cho anh.
 
Ha…
 
Thật là.
 
Không khí lạnh quanh người Cố Hàn Thanh cũng biến mất, khóe môi hơi nhếch lên.
 
Kiều Mộc thấy anh không tức giận nữa, lòng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bệnh ham tiền tái phát, lưu manh hỏi: “Hàn Thanh, vậy hiện giờ chúng ta cũng xem như ở cùng nhau rồi, anh nói xem, thế có tính là anh hẹn tôi đến không?”
 
Cố Hàn Thanh bỏ qua chút tâm tư nhỏ nhặt kia của cô, gật đầu: “Ừ, có thể tính.”
 
Mắt Kiều Mộc bỗng chốc phát ra ký hiệu của đồng tiền, bàn tay xòe ra như đang đòi lì xì lúc tết vậy: “Vậy năm trăm triệu anh nói có được tính không?”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện