[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 4


trước sau


Ngày đầu tiên bước vào cuộc sống giàu có Kiều Mộc không đi ra ngoài mà bơi ở hồ bơi trong nhà một lúc, rồi lại đến rạp chiếu phim gia đình ở lầu hai xem bộ phim, đợi ăn xong bữa tối thịnh soạn lại đi tập thể dục.
 
Buổi tối cô ngâm mình trong bồn tắm rộng bằng ba người, thưởng thức rượu vang, ngắm nhìn cảnh đêm nhộn nhịp, rực rỡ sắc màu.
 
Điều sướng nhất là mới kết hôn ngày đầu tiên nhưng quản gia nói cô biết hôm nay Cố Hàn Thanh có việc bận, không về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ha ha ha, còn gì sướng hơn điều này nữa?
 
Kiều Mộc nằm trên giường, mở tivi, xem trong vui sướng. Xem mệt rồi, cô ngáp một cái rồi tắt đi, cuộn mình vào tấm chăn thoải mái, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
 
Lúc này, Cố Hàn Thanh vừa tăng ca xong nên trông anh có chút mệt mỏi, anh đến quán bar thường xuyên tụ tập với bạn bè, nơi đó không phải mở nhạc nhảy sập sình, mà là một quán bar âm nhạc mà thôi.
 
Tiếng dương cầm du dương khiến lòng người nhẹ nhõm sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cố Hàn Thanh uống một ngụm hết ly rượu, ngả người ra sau ghế, một tay gác trên quầy bar, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
 
Thẩm Ngọc mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, để mở bốn cúc áo làm lộ ra xương quai xanh gợi cảm và lồng ngực rắn chắc. Anh ta liếc mắt đưa tình với cô gái đối diện, khi quay lại thì phát hiện cảm xúc của bạn thân không bình thường, thắc mắc hỏi: “Sao thế? Sao tôi cảm thấy tâm trạng của cậu không được tốt lắm, công ty gặp phải chuyện khó khăn à?”
 
Cố Hàn Thành đã tự rót đầy rượu vào ly, không trả lời, mà tiếp tục uống hết.
 
Thẩm Ngọc khẳng định và chắc chắn bạn mình đã gặp chuyện gì đó. Khi thấy Cố Hàn Thanh sắp uống ly thứ ba, anh ta lấy tay ngăn lại, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy Hàn Thanh? Xảy ra chuyện gì rồi hả? Khuôn mặt lạnh lùng này của cậu tôi chỉ thấy vào lúc cậu gặp khó khăn trên thương trường, tâm trạng sa sút khi mới tiếp quản công ty. Ngoài ra chẳng thấy khi nào cậu tâm trạng không tốt cả. Cho nên hôm nay cậu bị sao vậy? Nào, nói anh em nghe đi, tôi không thể an ủi cậu bằng cơ thể, nhưng miệng thì vẫn được đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời nói tục tĩu khiến Cố Hàn Thành ghét bỏ mà nhíu mày.
 
Anh hất tay bạn mình ra, rót tiếp ly thứ ba rồi uống cạn. Cuối cùng mới chịu nói ra nguyên nhân: “Tôi kết hôn rồi.”
 
Thẩm Ngọc đang uống rượu, nghe anh nói vậy thì phun hết ra.

 
“Khụ khụ khụ…” Anh ta bị sặc, ôm lấy cổ, khuôn mặt đỏ bừng.
 
Khó khăn lắm mới bớt ho lại, anh ta nắm lấy cạnh bàn, khó tin hỏi: “Cậu nói gì cơ? Kết hôn á? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Là phải đến cục dân chính kết hôn đấy ư?”
 
Đôi mắt đen của Cố Hàn Thanh liếc qua, cảm xúc vẫn nhàn nhạt như cũ. Từ nhỏ anh đã như vậy, vui buồn không để lộ ra ngoài. Ngay cả người mẹ nuôi anh trưởng thành cũng nhiều khi không biết anh đang nghĩ gì: “Ừ.”
 
“Ôi trời, mẹ kiếp! Cha mẹ ơi!” Thẩm Ngọc hốt hoảng, anh ta túm lấy tóc mình, da gà nổi hết cả lên: “Cậu điên rồi à? Sao kết hôn đột ngột như vậy? Với ai vậy? Con gái nhà nào?”
 
Ngón tay thon dài của Cố Hàn thanh gõ chiếc ly thủy tinh: “Cậu không quen, không phải người trong giới chúng ta. Là người được bà nội tôi đính ước từ nhỏ.”
 
Phụt—
 
Thẩm Ngọc không kiềm được nữa mà bật cười ra tiếng.
 
Cố Hàn Thanh sắc lạnh nhìn sang, Thẩm Ngọc mím chặt môi, hai tay giơ lên: “Ok ok, tôi không cười nữa. Nhưng cậu mau nói tôi nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì thế, đính ước từ nhỏ cái gì? Bảy tuổi tôi đã biết cậu rồi, sao tôi không biết cậu có hôn ước từ nhỏ thế?”
 
Cố Hàn Thanh chậm rãi rót rượu cho mình, giải thích ngắn gọn cho Thẩm Ngọc.
 
Thẩm Ngọc cảm thấy bản thân như đang nghe tiểu thuyết: “Ôi trời, giống phim truyền hình quá rồi đó? Nhà cậu và bên nữ mất liên lạc nhiều năm, không ngờ ông nội cậu lại gặp được? Cẩu huyết quá đi. Có điều miếng ngọc bội Long Phượng Trình Tường kia tôi đã từng thấy trong phòng cậu, trước đây còn tưởng là bùa bình an mà nhà cậu xin cho. Hóa ra đó là tín vật định tình của cậu à?”
 
“Lúc nhỏ tôi đã biết đó là tín vật định tình, nhưng khi đấy mẹ tôi nói bằng giọng điệu đùa cợt, vả lại cũng đã mất liên lạc với đối phương nên tôi không coi là thật.” Cố Hàn Thanh và Thẩm Ngọc đều cảm thấy mọi thứ hệt như trong phim vậy. Hai mươi năm qua đi, không ngờ bên nữ lại xuất hiện đột ngột như vậy.
 
Mà đúng lúc để ông nội anh lấy cớ này để giục anh kết hôn, nói nếu anh không chịu kết hôn thì bà nội dưới suối vàng sẽ không được yên lòng, là anh không xứng với sự nuông chiều trước đây của bà nội, thậm chí còn lấy sức khỏe của bản thân ra đùa, dùng cách treo cổ để ép anh.
 
Mấy hôm đó anh thực sự đã bị ông nội ép đến không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.
 
“Vậy hiện giờ cậu định thế nào? Nếu cậu đã đăng ký kết hôn với người ta, tại sao tối nay lại còn hẹn tôi ra đây uống rượu?” Thẩm Ngọc lắc lư rượu vang trong ly, nhướng mày trêu chọc: “Cậu để người ta chăn đơn gối chiếc à? Ác độc thật đấy, cười người ta mà hôn lễ cũng không tổ chức, ngay cả đêm động phòng cậu cũng không về?”
 
“Tôi đã ước hẹn với cô ấy rồi, không ai can thiệp vào cuộc sống của nhau.” Cố Hàn Thanh lạnh lùng nói.
 
Thẩm Ngọc lắc đầu, quan sát anh: “Trái tim của cậu ấy à, thật sự quá lạnh lùng rồi. Loại người như cậu, cũng không biết tại sao cô gái nào cũng thích cậu nữa, tôi có chỗ nào không bằng cậu chứ? Tôi vừa đẹp trai vừa dịu dàng, làm việc còn rất tốt. Mà cậu thì, chú gà con…”
 
Lời còn chưa nói xong thì một ánh mắt sắc lạnh nhìn qua, Thẩm Ngọc cười hì hì, kịp thời đổi lại: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Vậy hôm nay cậu định phản kháng trong im lặng với ông nội mình à?”
 
“Cũng không hẳn, chỉ là không muốn về nhà mà thôi. Một căn nhà đang bình thường đột nhiên xuất hiện một người lạ, cậu có quen không?” Cố Hàn Thanh cười giễu cợt.
 
Thẩm Ngọc tỏ ý thấu hiểu và đồng tình: “Cũng phải, đổi là tôi thì chắc tôi cũng giống cậu. Đàn ông ba mươi mốt mùa hoa như chúng ta, kết hôn cái gì chứ, vẫn còn đang tuổi ăn chơi đó. Đi thôi, chúng ta đổi địa điểm khác. Nếu tối nay cậu đã không tính về nhà thì để tôi dẫn cậu đến chỗ khác chơi.”
 
“Mấy cuộc chơi kia của cậu, tôi không có hứng thú.” Cố Hàn Thanh lạnh lùng nói.
 
Thẩm Ngọc đứng dậy bước đến cạnh, nắm lấy vai anh: “Không phải những cuộc chơi đó, đi Long Sơn đua xe. Đúng lúc tối nay có cuộc đua, dẫn cậu đi phóng thính bản tính hoang dã của mình.”
 
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hàn Thành khẽ nhắm lại, đáy mắt lướt qua sự thích thú.
 
Thẩm Ngọc chơi rất màu mè, có rất nhiều thứ anh ta thích nhưng Cố Hàn Thanh lại không. Chỉ duy nhất đua xe là hai người cùng chung sở thích. Nhưng Cố Hàn Thanh không giống phú nhị đại rảnh rỗi, không có việc làm như Thẩm Ngọc. Anh phải quản lý cả tập đoàn Cố Thị, căn bản không có nhiều thời gian cá nhân. Vả lại, đua xe rất nguy hiểm, anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của bản thân, với hội cổ đông, với công ty, nên rất ít khi đi chơi.
 
Nhưng tối nay là ngoại lệ, anh muốn đi thả lỏng một chút.
 
“Đi thôi.” Cố Hàn Thanh đứng dậy, thuận tay đẩy cánh tay Thẩm Ngọc ra, cầm lấy áo vest ở ghế sau lên.
 
Thẩm Ngọc ồn ào, cứ bắt phải ôm nhau, còn chu môi muốn hôn anh: “Nếu cậu đã không về nhà, có cần anh đây phóng túng với cậu một đêm thay cho vợ cậu không?”
 
Cảnh này trùng hợp đã bị người quen trong giới chụp lại.

 
Nhưng hai người không biết rằng Cố Hàn Thanh đã vặn tay Thẩm Ngọc, đè anh ta úp người vào lan can lầu hai, giọng nói trầm trầm: “Muốn chết à?”
 
Thẩm Ngọc liên tục hít sâu, hèn hạ xin tha: “Sai rồi, tôi sai rồi. Anh Thanh, cậu nhanh buông tay đi, đau chết mất.”
 
Cố Hàn Thanh tức giận cảnh cáo anh ta: “Đừng có làm chuyện buồn nôn thế nữa, cũng không sợ nôn hết cơm ra à.”
 
Anh ghét bỏ buông Thẩm Ngọc ra, xếp đôi áo vest lại, chân bước ung dung xuống lầu.
 
Cùng lúc đó, tấm ảnh Thẩm Ngọc muốn hôn anh đã được lan truyền nhanh chóng trong các nhóm nhiều chuyện trong giới.
 
“Mẹ kiếp, tôi biết ngay hai người họ là một đôi mà!”
 
“Tôi đã bảo rồi, Cố Hàn Thanh chắc chắn thích đàn ông. Chứ một phú nhị đại xuất sắc như anh ta sao có thể ba mươi năm chưa từng yêu đương cho được? Điều này có bình thường không?”
 
“Không bình thường, cho nên Thẩm Ngọc là thụ hả? Á á á, xứng đôi quá đi, có người viết truyện không? Tôi có thể trả phí để đọc nó.”
 
Kỳ Anh ở tận nước ngoài sau khi nhìn thấy tấm ảnh này của anh họ, vội vàng lưu nó lại trong sự kích động. Cô vốn muốn gửi tin tức này cho anh họ, nhưng kết quả đã gửi nhầm, gửi cho ông ngoại Cố vừa mới nói chuyện xong.
 
Ông nội Cố đã tháo kính lão chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng tin nhắn Wechat, lúc mở lên, nhìn thấy tấm ảnh này, ông bóp chặt điện thoại, cả người run lên.
 
Anh còn dám nói bản thân không thích đàn ông?
 
Đã sắp hôn luôn rồi!
 
Ông nội Cố nhanh chóng gọi điện cho cháu trai, hôm nay ông bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng. Nếu anh thật sự đồng tính, chẳng khác nào ông hại Mộc Mộc rồi. Nếu anh không phải, vậy ông bắt buộc phải nhanh chóng tác hợp cho anh và Mộc Mộc mới được! Với cái đà này, cháu trai ông sớm muộn gì cũng thành cong mất!
 
Cố Hàn Thanh vừa mới ngồi lên xe thì nhận được điện thoại của ông nội Cố, anh nhíu mày, lờ mờ đoán được ông nội chắc đã biết chuyện tối nay anh không về nhà rồi. Nhưng anh cũng không thể không nghe máy được, nếu không ông nội sẽ rất dễ nóng vội, mà một khi nóng vội thì sức khỏe sẽ rất dễ đổ bệnh.
 
Anh nhấn nút nghe, để điện thoại bên tai: “Alo? Ông nội?”
 
“Cố Hàn Thanh! Hôm nay cháu bắt buộc phải nói thật cho ông biết! Có phải cháu và Thẩm Ngọc đang quen nhau không! Cháu đồng tính phải không!”
 
Cố Hàn Thành: “???”
 
Không phải gọi đến hỏi chuyện Kiều Mộc sao?
 
Cố Hàn Thanh nghi ngờ nhướng mày, giây tiếp theo Wechat gửi đến một tin nhắn, anh mở ra xem, là con gái của cô anh, Kỳ Anh gửi đến một chuỗi meme, còn cộng thêm tấm ảnh Thẩm Ngọc đang chu môi muốn hôn anh.
 
“Anh, em sai rồi, em lỡ tay gửi nhầm tấm ảnh này cho ông ngoại. Vừa nãy em gọi thì anh đang bận nghe máy, mà người gọi cho anh em đoán chắc là ông ấy rồi.”
 
Hóa ra nguyên nhân là vì tấm ảnh này, Cố Hàn Thành xoa trán, bất lực giải thích: “Ông nội à, cháu đã nói với ông là không phải rồi, cháu rất bình thường, chỉ là chưa gặp được người mình thích mà thôi. Tấm ảnh kia là Thẩm Ngọc đang đùa cháu thôi.”
 
“Đùa? Nếu đã đùa giỡn, vậy tại sao tối nay cháu lại ở cùng với cậu ta? Giờ là mấy giờ rồi, cháu còn không về nhà. Hôm nay cháu mới đăng ký kết hôn với Mộc Mộc đó, lẽ nào cháu không nên về nhà sớm với con bé sao? Cháu xem cháu kìa, không tổ chức hôn lễ đã ấm ức cho người ta lắm rồi, không lẽ cháu định tối nay ăn chơi ở bên ngoài hả?”
 
“Không có ạ, lát nữa cháu về.” Cố Hàn Thanh biết tối nay không thể đi đua xe được nữa, ông nội đã biết anh hiện giờ đang ở bên ngoài, chắc chắn sẽ gọi về nhà kiểm tra.
 
“Gì mà lát nữa với chả chốc nữa, giờ cháu về ngay cho ông! Cho cháu một tiếng, một tiếng sau ông sẽ gọi về nhà kiểm tra. Nhanh lên, đi về cho ông!”
 
“Cháu biết rồi ạ.” Cố Hàn Thanh tắt điện thoại đi, áp suất quanh người hạ thấp như trong hầm băng.
 
Vừa nãy Thẩm Ngọc cũng đã nghe được đại khái nội dung cuộc nói chuyện của anh, không kiềm được mà cười lớn: “Tổng giám đốc Cố à tổng giám đốc Cố, không ngờ cậu cũng có lúc bị giục về nhà thế này. Ha ha ha, xem ra người đàn ông đã kết hôn có khác. Hay là tôi cùng cậu về gặp chị dâu nhé?”
 
Thẩm Ngọc huýt vai Cố Hàn Thanh, khuôn mặt tò mò, xem kịch hay.

 
Anh ta rất tò mò về cô gái được đính hôn từ nhỏ kia, không biết cô là một người như thế nào.
 
“Xuống xe.” Cố Hàn Thanh hung dữ nhìn anh ta, lạnh lùng đuổi người.
 
Thẩm Ngọc vừa mắng vừa bước xuống xe, đứng trong làn gió lạnh nhìn chiếc xe Rolls Royce của Cố Hàn Thành lái đi xa. Anh ta hừ một tiếng, nói: “Đồ xử nam vô tình! Tôi tìm em gái cậu nghe ngóng tin tức!”
 
Khi Cố Hàn Thanh trở về nhà, Kiều Mộc đã ngủ say giấc.
 
Quản gia mặc áo khoác ra đón anh, ông cảm thấy kỳ lạ vì anh trở về đột ngột: “Ông chủ, sao cậu về rồi?”
 
Cố Hàn Thành đưa áo khoác trên tay cho quản gia, bước vào cửa, nhàn nhạt nói: “Giải quyết xong công việc rồi. Hôm nay bà chủ ở nhà thế nào?”
 
Quản gia Trần hai tay ôm lấy áo khoác, báo cáo tường tận lại, nội dung bao gồm bữa ăn thịnh soạn buổi trưa, buổi chiều đi bơi, xem phim, tập thể dục.
 
Động tác thay giày của Cố Hàn Thanh khựng lại, ngẩng đầu lên.
 
Quản gia Trần khó hiểu: “Ông chủ, sao vậy?”
 
Cố Hàn Thanh rũ mắt, tiếp tục thay giày: “Không có gì, xem ra cô ấy thích ứng tốt lắm.”
 
Ngày tháng trôi qua tốt hơn anh nhiều.
 
Quản gia Trần mỉm cười: “Quả thật bà chủ thích ứng rất tốt.”
 
“Cô ấy ngủ rồi à?” Thay giày xong, Cố Hàn Thành đi thẳng đến thang máy trong nhà.
 
Quản gia Trần đi bên cạnh anh: “Chắc ngủ rồi, đèn trong phòng đã tối thúi.”
 
“Ừ.” Cố Hàn Thanh không hỏi thêm chuyện của Kiều Mộc nữa, vốn dĩ chỉ là người xa lạ, nên anh không có hứng thú tìm hiểu quá nhiều.
 
Trở về phòng ngủ, anh đi tắm, quản gia Trần treo áo vest của anh lên giá treo quần áo, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
 
Cố Hàn Thanh tắm xong bước ra, ngồi xuống quầy bar rót một ly rượu vang, lắc lư ly rượu. Anh chợt lóe lên suy nghĩ, chậm rãi đi đến ban công nhìn sang trái, cách một mét rưỡi chính là phòng ngủ của Kiều Mộc, đèn tắt tối om, chắc cô đã ngủ rồi.
 
Anh hoảng hốt trong giây lát, không ngờ nhà của anh lại có thêm một nữ chủ nhân, điều này thật thần kỳ.
 
Anh lắc đầu, uống cạn ly rượu vang, quay người bước vào phòng.
 
Thôi kệ đi, dù sao anh cũng không thích cô, đợi thời cơ thích hợp thì anh và cô sẽ ly hôn, tùy tiện đưa cô một tỷ coi như tiền bồi thường là được.




 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện