[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 58


trước sau


Cố Hàn Thanh biết Kiều Mộc bị người ta mua hot search bôi đen là vì ông nội gọi điện thoại nói cho anh. Lúc ấy anh đang tập thể hình, mỗi buổi sáng cuối tuần anh thường dậy sớm để tập. Nghe thấy chuông điện thoại, Cố Hàn Thanh tắt máy chạy bộ rồi bước xuống, cầm lấy điện thoại. Thấy người gọi tới là ông nội, anh hơi kinh ngạc.
 
Sao ông nội lại gọi cho anh vào lúc sáng sớm như vậy?
 
Anh nghi ngờ nhận cuộc gọi, giọng ông nội có chút vội vàng và giận dữ: “Hàn Thanh, trên cái Weibo gì đó có người đưa tin cháu và Mộc Mộc là vợ chồng! Còn nói cái gì mà Mộc Mộc nói dối, hình tượng sụp đổ, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cháu bảo vệ vợ cháu kiểu gì thế, bị người ta bắt nạt đến tận cửa rồi kìa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cái gì? Đưa tin trên Weibo?” Đôi mắt đen của Cố Hàn Thanh chợt nhíu lại, anh lập tức đăng nhập Weibo.
 
Điện thoại còn chưa tắt, ông nội Cố tức giận đến đập bàn một cái: “Còn không phải sao! Ông nghe người giúp việc trong nhà bàn tán mới biết được, chuyện này cháu mau xử lý đi, tuyệt đối không thể để Mộc Mộc bị bắt nạt. Còn nữa, nếu trên mạng đã đưa tin rồi, ông thấy các cháu trực tiếp công khai đi, hẳn là bây giờ cháu sẽ không phản đối chứ?”
 
Ông nội Cố cũng nhìn ra cháu trai và cháu dâu đã có tình cảm, không giống lúc vừa mới đăng ký kết hôn.
 
Cố Hàn Thanh vừa lướt Weibo vừa nặng nề đáp: “Vâng, cháu biết rồi. Ông nội, cháu sẽ lập tức xử lý chuyện này.”
 
“Mau xử lý đi. Vời cả điều tra xem chuyện này là ai làm, ông nhìn hai bức ảnh kia là lúc ông cho hai đứa vé xem nhạc kịch, chuyện đã lâu như thế rồi, tại sao bây giờ mới đăng lên? Ông nghĩ thế nào cũng thấy bất thường, nhất định là có người cố ý làm hại Mộc Mộc! Con bé gả đến nhà chúng ta, ngay cả hôn lễ cháu cũng không cho người ta, để con bé tủi thân. Lần này cháu phải bảo vệ con bé thật tốt cho ông! Người nhà họ Cố chúng ta, không phải người ngoài muốn bắt nạt là bắt nạt!”
 
Trong mắt Cố Hàn Thanh xẹt qua tia tàn nhẫn, anh cũng nghĩ giống ông nội: “Cháu đã biết thưa ông, vợ cháu, tất nhiên không phải người khác muốn bắt nạt là bắt nạt.”
 
“Được, cháu nói thế thì ông yên tâm rồi, ông cũng không quấy rầy cháu nữa, cháu mau xử lý đi.” Ông nội Cố dứt khoát tắt máy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên này Cố Hàn Thanh cũng nhanh chóng xử lý, trước tiên là phải làm hot search bôi đen Kiều Mộc biến mất, sau đó anh đích thân soạn bài đăng Weibo, cũng mua hot search.
 
Không ngờ Kiều Mộc cũng đăng bài ngay sau anh. Sau khi đọc được, khóe môi anh hơi cong, rất vừa lòng điều thứ ba Kiều Mộc viết, vì thế anh tiện thể mua hotsearch cho cô luôn, là tiêu đề cưới trước yêu sau mà lúc trước hai người từng nói tới.
 
Dư luận bắt đầu xoay ngược lại, sau khi fans của Kiều Mộc bị chèn ép điên cuồng, tinh thần đấu tranh anh dũng vì chị gái của họ cũng dâng lên mức cao chưa từng thấy.
 
Sức chiến đấu bạo phát.
 
[Antifan nhìn thấy không, chị gái tôi nói còn chưa đủ cụ thể hả? Chị tôi nói chị ấy không phải bà Cố lúc nào? Nói dối chỗ nào? Tự bản thân đoán sai, trách người khác chắc?]
 
[Kiều Mộc không nói dối! Hình tượng không sụp đổ! Lặp lại lần nữa, Kiều Mộc không nói dối! Hình tượng không sụp đổ!]
 
[Fans của Trình Tâm Nghiên im lặng đi, đừng lấy mấy nhãn dán xấu của chị các người ném lên người Mộc Mộc nhà chúng tôi.]

 
[Cho rằng ai cũng giống Trình Tâm Nghiên chắc, tuần trước vừa nói xong, tuần này lại tự vả vào mặt mình, câu trước đá câu sau. Nhưng Mộc Mộc nhà chúng tôi không như thế, cô ấy chưa từng nói về vấn đề tình cảm cá nhân, nói dối ở đâu ra? ]
 
[Nhìn thấy Weibo của tổng giám đốc Cố không? Người ta kết hôn bí mật nên mới không công bố với bên ngoài! Đây là chuyện bình thường có được không! Người ta cũng không đâu cố ý lừa gạt rằng mình độc thân, tôi nhớ rõ lúc tổng giám đốc Cố mới nổi tiếng đã công khai anh ấy kết hôn rồi, chỉ chưa nói cụ thể ai là vợ anh ấy thôi, đủ thẳng thắn chân thành chưa? Người ta cũng không xây dựng hình tượng độc thân mà? Còn về Mộc Mộc nhà chúng tôi, cô ấy chưa nói bản thân có độc thân hay không! Antifan thật là mù có chọn lọc!]
 
[A a a, mọi người đều đang đấu tranh anh dũng, chỉ có mình tôi cắn kẹo sao? A a a, đây là thứ tình yêu thần tiên gì thế! Tôi thích nhất là cưới trước yêu sau! Đúng là ngôn tình giữa đời thực, tuyệt quá!]
 
[Còn có tôi nữa, mê quá, thì ra tổng giám đốc Cố và bà Cố đính hôn từ bé, thật là thú vị. Tôi có thể tưởng tượng ra lúc hai người mới kết hôn, cả hai đều nhìn đối phương không vừa mắt, sau đó chậm rãi sa vào tình yêu, quá tuyệt vời!]
 
[Nói thật, vừa rồi thấy antifan nói hai người diễn kịch, tôi còn buồn rất lâu, cho rằng đu đúng một đôi bad ending rồi, may mà tổng giám đốc Cố ra bảo vệ vợ kịp thời, bây giờ tôi sẽ không bao giờ dao động nữa. Tổng giám đốc Cố và bà Cố chính là một cặp trời sinh, hai người ở bên nhau rất ngọt ngào!]
 
Kiều Mộc nhìn những bình luận này, cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Đều lúc nào rồi, mấy người này còn đu CP được, nhưng mà còn đỡ hơn mắng cô.
 
Hơn nữa, cô cũng không ngờ Cố Hàn Thanh sẽ làm những việc này, Kiều Mộc mím môi, gửi tin nhắn cho anh: [Hàn Thanh, cảm ơn anh.]
 
Bên kia rất nhanh đã đáp lại: [Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn cái gì?]
 
[Giữa vợ chồng đôi khi cũng cần nói cảm ơn chứ, như vậy thì mới có thể nhắc nhở bản thân rằng đừng cảm thấy sự hy sinh của đối phương là chuyện đương nhiên.] Kiều Mộc ngượng ngùng cười cười.
 
Cố Hàn Thanh: [Nghe cũng rất có lý, vậy ngày mai em không có việc gì, anh có thể phóng túng hơn chút không?]
 
Kiều Mộc: “…”
 
Đàn ông mới nếm mùi thịt, thật là không đáng yêu!
 
Khuôn mặt cô đỏ bừng lên: [Em không hiểu anh đang nói cái gì. Được rồi, em phải đi rửa mặt quay chương trình, chuyện trên mạng anh để ý giúp em đi. Nhưng chắc là không có chuyện gì đâu, cũng không biết là ai đăng mấy bức ảnh chúng ta đi xem nhạc kịch nữa, đã lâu như vậy rồi, lúc ấy chúng ta bị chụp lén à?]
 
Nói đến chụp lén, Cố Hàn Thanh đột nhiên hồi tưởng lại, lúc ấy anh thấy được một tia sáng lóe lên, anh nhớ rõ anh còn nghiêng mắt đi tìm nguồn sáng ấy, nhưng cũng không tìm được.
 
Hay là lúc đó bị chụp lén?
 
Vậy ai đã chụp lén? Vì sao phải chụp lén bọn họ khi chưa nổi tiếng?
 
Cho dù ngoại hình của anh và Kiều Mộc rất không tồi, nhưng người qua đường bình thường cũng sẽ không chụp lén, cùng lắm là dừng lại ngắm nhiều một chút. Vậy chính là… người quen chụp?
 
Nói cách khác, là người lúc ấy đã quen biết anh và Kiều Mộc chụp lén?
 
Cố Hàn Thanh cảm thấy anh sắp tìm ra sự thật, anh nói: [Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ cho người điều tra, sẽ không để em bị bắt nạt vô cớ.]
 
Kiều Mộc nhìn tin nhắn Cố Hàn Thanh gửi tới, trong lòng cô giống như có mặt trời chiếu vào, rất ấm áp. Thật ra cô cũng đoán được là Trình Tâm Nghiên làm, nhưng mà không có chứng cứ, cô cũng không thể cương quyết nói với Cố Hàn Thanh là chuyện này do em gái nuôi của anh làm đúng không?
 
Nếu làm vậy, nói không chừng người nhà sẽ cảm thấy cô hẹp hòi, chỉ biết nghĩ xấu cho người khác, rốt cuộc từ vài bữa liên hoan gia đình lúc trước cô đã nhận ra, ông nội và cô dượng đều đối xử tốt với Trình Tâm Nghiên, rất tốt là đằng khác.
 
Cho nên trước khi có chứng cứ, tạm thời cô đừng nên nói gì thì hơn, để cho Cố Hàn Thanh điều tra. Đến lúc đó, có khi người nhà họ Cố sẽ tự có quyết đoán.
 
[Vâng, vất vả cho anh rồi, chồng.] Kiều Mộc nhắn chữ “chồng” qua, tim cô đập lỡ một nhịp, vô cùng thẹn thùng mà xoa mặt.
 
Cô cũng không dám xem câu trả lời của Cố Hàn Thanh, ném điện thoại lên trên giường. Cô đi gõ cửa phòng tắm, Trình Tâm Nghiên ở trong đó còn chưa ra ngoài, cô hỏi: “Tâm Nghiên? Cô vẫn đi WC trong đó à?”
 
Lạch cạch.
 
Trong WC có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
 
Trình Tâm Nghiên hoảng sợ làm rơi điện thoại xuống đất, cô ta hoảng loạn nhìn cửa phòng tắm, khom lưng nhặt điện thoại lên, đi đến trước gương, cô ta phát hiện sắc mặt mình tái nhợt đến mức mắt thường có thể thấy được, đôi mắt còn có vệt đỏ vì đã khóc.
 
Cô ta khó chịu nắm lấy tóc, hận không thể kéo một phát cho đứt xuống. Nói thật, so với Cố Hàn Thanh đích thân bảo vệ Kiều Mộc thì chuyện Kiều Mộc lội ngược dòng chẳng hề đáng nhắc tới. Cô ta khổ sở là vì Cố Hàn Thanh bảo vệ Kiều Mộc, anh nói cho toàn thế giới rằng, có thể mắng anh, nhưng không thể mắng Kiều Mộc. Loại thiên vị này ngay cả cô ta cũng chưa có được.
 
Trước kia, lúc ba mẹ nuôi còn sống, anh Thanh đối xử với cô ta cũng tốt. Khi đó Trình Tâm Nghiên thực sự cho rằng cô ta có một vị trí đặc biệt trong lòng anh, thậm chí cô ta thường xuyên ảo tưởng rằng có phải anh yêu thầm cô ta hay không. Kết quả cô ta càng lún càng sâu, Cố Hàn Thanh thì chẳng có ý tứ gì.
 
Sau đó, cô ta ra nước ngoài bốn năm, mọi chuyện đều thay đổi, bên người anh Thanh có một người phụ nữ, cô ta tận mắt thấy hai người họ từ xa cách đến thân mật, tận mắt thấy dáng vẻ thật lòng thích một người của anh Thanh trông như thế nào.
 
So với trước đây anh Thanh cho cô ta tiền mua đồ, đi dạo phố cùng cô ta và mẹ nuôi đều là việc nhỏ. Khi anh thích một người, tình cảm ấy lộ liễu, nhiệt liệt, chẳng hề giống thứ tình cảm yêu thầm lo được lo mất của cô ta.
 
Nhưng vì cái gì, tình cảm này lại không thuộc về cô ta… Cô ta kém Kiều Mộc ở điểm nào. Về ngoại hình, cô ta không thua, về tài năng, cô ta còn cao hơn Kiều Mộc một bậc. Rốt cuộc sai ở chỗ nào? Là bởi vì ban đầu cô ta dùng thân phận em gái ở bên anh sao? Nếu không phải thân phận này thì sao?
 
Cốc cốc cốc.
 
Ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa vang lên.

 
“Tâm Nghiên? Cô còn chưa xong à? Đạo diễn đang giục chúng ta tập hợp, tôi còn chưa rửa mặt đâu, nếu cô không ra ngay được thì tôi đi phòng khác rửa mặt.”
 
Kiều Mộc! Tôi hận cô!
 
Là cô cướp đi mọi thứ của tôi!
 
Trình Tâm Nghiên hung hăng trừng mắt nhìn vào trong gương, giống như là Kiều Mộc đang đứng ở đằng sau cô ta.
 
Kiều Mộc gõ cửa hai lần cũng không thấy Trình Tâm Nghiên đáp lại, cô cũng cạn lời. Không lẽ Trình Tâm Nghiên thấy cô lội ngược dòng nên tức chết trong phòng tắm rồi chứ?
 
Hay là sợ cô phát hiện chuyện này do cô ta làm, không dám ra đối mặt với cô?
 
Chắc không đâu, Trình Tâm Nghiên không phải loại người này, da mặt cô ta rất dày, tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng.
 
Kiều Mộc nâng tay lên, cô đang chuẩn bị gõ lần thứ ba, cửa đã mở ra. Trình Tâm Nghiên đi ra, hốc mắt đỏ ửng, nhưng ánh mắt rất âm trầm, cô ta lạnh lùng mở miệng: “Cô vào đi.”
 
Dứt lời, cô ta vòng qua cô, đi ra ngoài.
 
Cô ta cũng không thèm che giấu ác ý cùng ghen ghét.
 
Kiều Mộc híp mắt, sắc bén quay đầu lại nhìn bóng lưng cô ta. Không giả vờ nữa? Muốn trở mặt hoàn toàn với cô?
 
Vậy thì đến đây, để xem ai thắng ai thua.
 
Rửa mặt xong, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên người trước người sau đến nơi tập hợp. Kiều Mộc còn tưởng Trình Tâm Nghiên quyết liệt thế nào, kết quả vừa ra khỏi cửa, cô ta lập tức đổi thành gương mặt tươi cười dối trá, còn ôm lấy cánh tay cô để giả vờ thân mật, giống như ác ý của cô ta với cô ở trong phòng hoàn toàn không tồn tại.
 
Người này đôi khi rất ngu xuẩn, nhưng cũng có lúc rất khôn khéo. Về sau cô cũng phải phòng bị mới được, chuyện bị cô ta lừa tối hôm qua, tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa!
 
Chuyện của Kiều Mộc, toàn bộ các khách mời và tổ chương trình đều đã biết. Nhưng lúc tập hợp cũng không ai có biểu hiện khác thường, mọi người vẫn nói chuyện như bình thường. Hôm qua Hàn Duyệt bị dội nước lạnh, có hơi nghẹt mũi, mọi người đều hỏi thăm cô ấy.
 
[Chà, quả nhiên làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng, xảy ra chuyện như vậy, vậy mà không nhìn ra được bọn họ có hóng hớt hay không.]
 
[Còn không phải sao, đặc biệt là Trình Tâm Nghiên, tôi không tin chuyện của Kiều Mộc không phải do cô ta nhúng tay. Bởi vì chuyện của Kiều Mộc, trên mạng cũng chẳng ai nhắc chuyện cô ta nói dối với hình tượng bị sụp đổ, đúng là cao thủ dời lực chú ý! Thật nể cô ta còn có thể kéo tay Kiều Mộc vui vẻ như vậy.]
 
[Tôi thấy Trình Tâm Nghiên ghê tởm muốn chết, đừng tưởng rằng có chuyện của Kiều Mộc đỡ đạn cho cô ta thì có thể kê cao gối mà ngủ, tôi nhất định sẽ phản đối cho đến khi cô ta rời chương trình mới thôi!]
 
[Tôi cũng vậy, bây giờ Kiều Mộc đã điều hướng được dư luận, tôi rất muốn xem Trình Tâm Nghiên làm thế nào để lội ngược dòng.]
 
[Cô ta còn lội thế nào được, không phải đẩy Kiều Mộc ra để dời lực chú ý đi sao? Cũng chỉ có người qua đường không hiểu, nhưng người có kinh nghiệm hóng dưa mười mấy năm như tôi chẳng lẽ không nhìn ra chắc?]
 
[Mà này, lúc trước Trình Tâm Nghiên cứ mặt sưng mày xỉa với Kiều Mộc, bây giờ chắc có lời giải thích hợp lý rồi nhỉ? Đây là ghen ghét chị dâu phải không! Không phải cô ta thích tổng giám đốc Cố chứ?]
 
[Trời ạ, lầu trên đoán giỏi quá, nếu đây là sự thật thì cũng quá máu chó rồi?]
 
[Suy đoán này cũng không phải không có căn cứ, Trình Tâm Nghiên là em gái nuôi, tới nhà họ Cố lúc mười sáu tuổi, khi đó đúng là độ tuổi bắt đầu biết yêu, tổng giám đốc Cố còn đẹp trai như vậy, độ tuổi cũng tương đương, cô ta thích anh ấy chẳng phải rất bình thường sao?]
 
[Tổng giám đốc Cố nhất định chướng mắt cô ta, tổng giám đốc Kiều và tổng giám đốc Cố là xứng đôi nhất, hai người rất ngọt ngào nhé!]
 
Trên mạng đoán già đoán non, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc ghi hình, đạo diễn vẫn theo lẽ thường mà làm.
 
Mỗi tổ đều được năm con số, ví dụ như của Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên là: 280, 270, 1, 2, 9.
 
Các cô cần phải tìm được những ký hiệu toán học rải rác trong phạm vi khu nghỉ dưỡng, chính là cộng trừ nhân chia. Sau đó nghĩ cách sắp xếp năm con số và các ký hiệu toán học sao cho kết quả bằng không.
 
Hai nhóm hoàn thành nhanh nhất có thể hoạt động tự do vào buổi chiều, muốn chơi hay làm gì cũng được, ngồi chờ tan làm.
 
Hai nhóm về sau thì phải chịu phạt ra biển câu cá, không câu được thì không thể tan làm. Nếu như không được may mắn lắm, rất có thể đến rạng sáng cũng chưa được về.
 
Hàn Duyệt ủ ê quấn chặt áo khoác, hít nước mũi: “Tôi không thể thua nữa, lại ra biển thổi gió, tôi nhất định sẽ cảm nặng hơn.”
 
Trần Tư Vận ôm cô ấy rồi vỗ vỗ: “Duyệt Duyệt, yên tâm, tớ sẽ liều mạng, chúng ta phải là một trong hai đội nhanh nhất.”
 
“Đương nhiên! Liều mạng!” Hàn Duyệt ôm lấy eo bạn.
 
Trò chơi hôm nay cô ấy nhất định phải lấy ra mười phần nhiệt huyết. Nếu thắng, buổi chiều có thể tự do hưởng thụ, như vậy rất thoải mái, đi đến bờ biển nhất định phải vui chơi giống như đi nghỉ phép.
 
Các nhóm khác cũng có ý tưởng như vậy, phần thưởng hôm nay thật sự quá mê người, các nhóm đều rất hăng hái.

 
Nhưng mà ngay sau đó, có một đám người mặc vest, đi giày da, vóc dáng cao ráo từ một bên đi ra, mọi người sợ hãi lùi sang bên cạnh, không rõ đây là muốn làm gì.
 
Đạo diễn kịp thời mở miệng: “Vừa rồi chưa nói với mọi người, trong quá trình chơi trò này, sẽ có người áo đen đuổi theo mọi người. Lát nữa các cô đi dán bảng tên sau lưng áo, nếu bị người áo đen xé thì đứng im tại chỗ năm phút, ký hiệu tìm được cũng bị tịch thu. Đồng thời, giữa các nhóm cũng có thể xé bảng tên của nhau, nếu bị xé thì không cần đứng im, nhưng phải giao ký hiệu tìm được cho nhóm đã xé mình.”
 
“Hả, thế này cũng quá ác độc rồi… Thù trong giặc ngoài đó!”
 
“Tôi biết không đơn giản như vậy, nhưng cũng không ngờ lại khó đến thế.”
 
“Đạo diễn, đám người áo đen này cao to, ai ai cũng trên một mét tám, chúng tôi chạy thế nào để thoát được bọn họ?”
 
Các khách quý đều kháng nghị, đạo diễn cười tủm tỉm nói tiếp: “Ở khu nghỉ dưỡng này có giấu súng nước, sau khi các cô tìm được, chỉ cần bắn trúng lưng của người áo đen trước khi bị xé bảng tên, bọn họ sẽ tạm dừng ba phút. Sau khi tìm được ký hiệu, các cô có thể trở lại căn cứ ở đây, dán ký hiệu lên bảng trả lời của các cô, vậy là có được sự bảo vệ, không bị tịch thu nữa.”
 
“Phù, như vậy đỡ hơn nhiều.” Kiều Mộc có tự tin rồi, cô nhanh chóng cử động tay chân: “Xem ra lượng vận động hôm nay rất lớn, chắc tôi cũng giảm được hai cân.”
 
Châu Lan cười ra tiếng, cô ấy dáng cao thuận thế xoa đầu Kiều Mộc: “Mộc Mộc, thần kinh vận động của em tốt không?”
 
“Cũng tạm được, hồi còn đi học em có thể chạy tám trăm mét trong vòng bốn phút.” Kiều Mộc rất tự hào.
 
Nhưng mọi người đều cười, tám trăm mét trong vòng bốn phút cũng không coi là tốt, chỉ có thể nói bình thường. Nhưng mà thấy cảm xúc của cô không tồi, trong lòng các khách mời vẫn vui thay cho cô. Chuyện hồi sáng, mọi người đều nhìn ra được cô bị người khác làm hại, còn về phần người này là ai, lại có chút ý tứ sâu xa.
 
Châu Lan yên lặng nhìn Trình Tâm Nghiên, cười nói: “Vậy cũng còn được, ít nhất đủ xài. Chúng ta cùng cố lên, nếu đối đầu, chị phát hiện trong tay em có ký hiệu chị muốn, chị cũng không nương tay đâu.”
 
“Không sao, chị Lan cứ tới đây, để xem chúng ta ai xé ai.” Kiều Mộc vui vẻ nói đùa với Châu Lan.
 
Các fan thấy trạng thái của cô rất tốt, không bị hotsearch bôi đen làm ảnh hưởng, vừa vui mừng vừa xót xa.
 
[Tổng giám đốc Kiều tốt tính quá, không biết là ai hại cô ấy.]
 
[Từ thái độ của các khách mời với Mộc Mộc nhà chúng tôi có thể thấy cô ấy làm người không tồi, mọi người thấy những người khác thích nói đùa với Trình Tâm Nghiên hay không?]
 
[Đúng vậy, miễn cho antifan nói trong mắt fan có bộ lọc, mọi người nhìn các khách mời xem, thân với ai, khách sáo với ai, còn không nhìn ra được sao?]
 
Khi chơi trò chơi thì Kiều Mộc rất tập trung, cũng không quản ân oán cá nhân giữa cô và Trình Tâm Nghiên, cô nói: “Tâm Nghiên, chúng ta tách ra tìm đi, tranh thủ lúc người áo đen chưa xuất phát, cố gắng tìm nhiều ký hiệu chút.”
 
Các cô đi thang bộ tới tầng ba, chuẩn bị tìm từng gian phòng cho khách. Hôm nay Trình Tâm Nghiên cũng không có tâm trạng chơi trò chơi, vả lại tuần sau cô ta cũng rút rồi. Nhưng xung quanh có máy quay, cô ta không thể lười biếng quá lộ liễu: “Được, tôi đi phòng này trước.”
 
Cô ta quẹo vào một gian phòng gần nhất.
 
Kiều Mộc thì vào một gian đối diện.
 
Năm phút trôi qua rất nhanh, Kiều Mộc quá tập trung tìm kiếm, đã quên mất chuyện phải nấp. Khi đối diện cùng người áo đen trên hành lang, cô sợ tới mức phun ra một câu nói địa phương của Hải Thành, xoay người chạy đi.
 
Làm cho cư dân mạng đều cười ha ha.
 
Buồn cười nhất là thần kinh vận động của cô quá kém, cô mới chạy một lát đã bị người áo đen đuổi theo xé bảng tên, ba ký hiệu tìm được cũng phải giao ra.
 
Kiều Mộc mệt đến thở hổn hển, cô ngồi dựa vào vách tường trên hành lang, ánh mắt thưởng thức cặp chân dài của người áo đen, lắc lắc đầu: “Anh đẹp trai, chân anh thật dài, anh cao lắm à? Đến một mét tám lăm không?
 
Thế mà lại buôn chuyện.
 
Các fan cười đến đau sốc hông, sôi nổi @Cố Hàn Thành dưới bình luận: [Mau đến xem vợ anh này, cô ấy đang nhìn người đàn ông khác!]
 
[Còn không tới, vợ anh sắp chạy theo người ta rồi!]

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện