“Không… Không phải… cô nói bậy, tôi không có… tôi không có…” Trình Tâm Nghiên khổ sở che tai lại, lừa mình dối người tỏ vẻ không nghe Kỳ Anh nói chuyện.
Kỳ Anh cười lạnh, dùng sức kéo tay cô ta ra, nhất quyết bắt cô ta phải nghe: “Chính là chị hại chết họ, chị là đồ nói dối, chị là thứ yêu tinh hại người, chị hại cậu mợ tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại anh tôi và chị dâu tôi. Chị để tay lên ngực tự hỏi xem, chị không làm cậu mợ thất vọng sao? Anh tôi là con trai duy nhất của bọn họ, hiện giờ anh ấy tìm được hạnh phúc, vậy mà chị còn muốn hủy hoại hạnh phúc ấy, con mẹ nó chị còn có lương tâm hay không!”
“Đừng nói nữa! Tôi bảo cô đừng nói nữa!” Trình Tâm Nghiên thét chói tai giống như nổi điên, Kỳ Anh bị tiếng hét của cô ta làm cho đau cả màng nhĩ, không khỏi buông cô ta ra, lui về sau một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Tâm Nghiên tranh thủ cơ hội này, đẩy cô ấy ra, cô ta hoảng loạn chạy ra khỏi nhà họ Cố.
Cô ta không nên tới, hôm nay cô ta không nên tới.
Giống như một tuồng kịch, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nói thật Kiều Mộc cũng chưa phát huy tác dụng, cô chỉ đánh Trình Tâm Nghiên ba cái tát, sau đó đều là Kỳ Anh ra mặt giúp cô.
Nhưng chuyện này cũng khiến cô hiểu được, có vẻ tình cảm của cô em gái Kỳ Anh này với cậu mợ cô ấy rất sâu đậm, cho nên lúc chất vấn Trình Tâm Nghiên mới hùng hổ như vậy.
Nhìn trên mặt Kỳ Anh toàn là nước mắt, Kiều Mộc đau lòng ôm lấy cô ấy: “Được rồi, Anh Anh, đừng khóc nữa, cậu mợ em nhìn thấy em thế này sẽ đau lòng đấy.”
“Chị dâu, em khó chịu, thật sự em rất khó chịu, em hận Trình Tâm Nghiên, nếu không có chị ta, anh em sẽ rất hạnh phúc. Cậu mợ em là người tốt, tại sao lại chết vì người như Trình Tâm Nghiên. Nếu chị ta là người tốt thì em cũng không khó chịu như vậy, chị hiểu không chị dâu?”
“Ừ, chị hiểu, chị hiểu, ngoan, đừng khóc nữa.” Kiều Mộc vỗ lưng cho Kỳ Anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản gia Trần thấy hai người như vậy, ông ấy lặng lẽ ra hiệu cho người giúp việc rời đi, sau đó đi đến sân sau, suy nghĩ một lúc, ông ấy lén nhắn tin cho Cố Hàn Thanh báo cáo tình hình trong nhà.
Chờ khi Cố Hàn Thanh bỏ công việc để chạy về, Kỳ Anh đã về nhà cô ấy. Kỳ Anh chẳng còn tâm trạng chơi đùa nữa, Kiều Mộc cũng vậy, cho nên cô lên giường ngủ.
Mơ hồ cảm thấy phần giường bên cạnh hơi lún xuống, Kiều Mộc vốn không ngủ sâu lập tức tỉnh lại, thấy là Cố Hàn Thanh, cô kinh ngạc nói: “Sao anh đã về rồi? Tan làm rồi sao?”
Cô nhìn về phía ban công, còn sớm mà, mặt trời vẫn còn ở trên cao.
Cố Hàn Thanh lắc đầu, thấy cô tỉnh rồi, anh dứt khoát ngồi hẳn lên giường: “Xin lỗi, anh đánh thức em đúng không?”
“Vốn dĩ em cũng không ngủ sâu.” Kiều Mộc xoa xoa đôi mắt, cô đoán được điều gì đó, nhẹ giọng nói: “Là quản gia Trần nói cho anh biết chuyện Trình Tâm Nghiên nên anh mới trở về đúng không?”
Cố Hàn Thanh gật đầu: “Ừ, anh không ngờ cô ta sẽ đến nhà chúng ta, em không sao chứ?”
Cố Hàn Thanh ôm cô vào trong ngực, anh dựa lên đầu giường.
Kiều Mộc thân mật dùng mặt cọ anh: “Em không sao, chỉ là Anh Anh rất tức giận, em ấy và Trình Tâm Nghiên nói rất nhiều về chuyện ba mẹ anh, em ấy rất đau lòng.”
Sợ Cố Hàn Thanh cũng đau lòng, Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt quan tâm.
Dù sao Cố Hàn Thanh cũng là ông chủ công ty lớn, anh quản lý cảm xúc rất tốt, sẽ không để người khác dễ dàng phát hiện ra điều gì, anh vuốt ve mái tóc cô: “Khi còn nhỏ ba mẹ anh rất thương Anh Anh, cô dượng không cho em ấy làm chuyện nọ chuyện kia, ba mẹ anh sẽ dẫn em ấy đi chơi, cho nên lúc nhỏ Anh Anh rất bám ba mẹ anh. Hơn nữa mẹ anh luôn muốn sinh một cô con gái, bà ấy thích con gái, nhưng thân thể bà không khỏe, không thích hợp mang thai lần nữa, cho nên không sinh thêm, đây luôn là nuối tiếc của bọn họ.”
“Thế nên về sau ba mẹ anh mới tốt với Trình Tâm Nghiên như vậy?” Kiều Mộc tiếp lời.
Cố Hàn Thanh gật gật đâu: “Đúng vậy, thật ra Trình Tâm Nghiên lúc ấy không giống như hiện giờ, anh cũng không biết tại sao cô ta lại trở nên đáng sợ như vậy. Hôm nay em nhất định đã bị cô ta dọa rồi, em yên tâm, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.”
Kiều Mộc lắc đầu, cô ôm lấy eo Cố Hàn Thanh, lười biếng nằm trong lòng anh: “Em không bị dọa, em còn đánh cô ta ba cái tát, coi như trút giận.”
Cố Hàn Thanh đã nghe chuyện này từ quản gia Trần, anh cũng không kinh ngạc, ngược lại còn cổ vũ cô: “Làm vậy rất tốt, đừng quá lương thiện, người tốt hay bị bắt nạt.”
“Em biết mà, em không lương thiện đến thế đâu, em không hại người, nhưng nếu người khác hại em thì em sẽ đáp trả.” Kiều Mộc nắm chặt nắm tay, vung vung về phía Cố Hàn Thanh giống như đang chơi đùa.
Người đàn ông mỉm cười, anh nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay: “Còn ngủ nữa không? Anh ngủ với em một lát nhé?”
“Anh không về công ty à?” Kiều Mộc nhướng mày.
Cố Hàn Thanh cười nói: “Dù sao cũng về rồi, chạy qua chạy lại anh cũng thấy mệt.”
“Anh Cố, anh biết anh bây giờ càng ngày càng có cảm giác ‘quân vương không lên triều’ không? Anh lười biếng như vậy, nếu công ty phá sản thì phải làm sao đây?” Kiều Mộc cười tủm tỉm trêu ghẹo.
Cố Hàn Thanh nhướng mày, anh tự hỏi trong chốc lát rồi nói: “Vậy có khi chỉ có thể để em nuôi anh.”
“Nhưng em sợ em không nuôi nổi anh.” Kiều Mộc bấm đốt tay tính tính. “Tiền của em phải để mua quần áo, mua túi xách, mua kim cương, mua…”
Còn chưa nói xong, cảnh tượng trước mắt cô đột nhiên biến thành cơ ngực rắn chắc ẩn dưới lớp áo sơ mi của Cố Hàn Thanh. Kiều Mộc trừng mắt, cô nhận thấy có gì không ổn, giãy giụa muốn chạy. Cố Hàn Thanh kéo cô về, đè cô dưới thân, sau đó anh lấy một tấm thẻ đen trong ví tiền ra: “Cho em này, về sau em muốn mua cái gì thì mua cái đó, không có số dư cao nhất.”
“Là thẻ đen sao?” Kiều Mộc kinh ngạc, trước kia Cố Hàn Thanh đều chuyển tiền cho cô, sao bây giờ lại cho thẻ đen. Nói thật lòng thì cô càng thích chuyển tiền hơn, cô nhỏ giọng nói với Cố Hàn Thanh như vậy.
Người đàn ông nhấp môi cười, anh xoa mặt cô rồi nói: “Cũng chuyển tiền nữa, cho em cái này là muốn để em biết rằng, tài sản của anh cũng là của em, chúng ta tuy hai mà một.”
“Thật sao?” Đôi mắt Kiều Mộc tức khắc tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, giống như filter trong mắt có tiền.
Cố Hàn Thanh cười: “Ừ, thật đấy, anh đã bao giờ lừa em chưa.”
“Chồng à, anh tốt quá đi!” Kiều Mộc vui vẻ ôm lấy cổ anh, cô dẩu môi hôn lên khóe môi anh một chút: “Vậy về sau tiền của anh là của em, tiền của em vẫn là của em!”
“…Cái gì?” Suýt nữa thì Cố Hàn Thanh dính bẫy của Kiều Mộc, anh đưa ra nghi vấn chậm nửa nhịp: “Em nói của anh là của em, của em vẫn là của em?”
“Đương nhiên rồi, em nghèo như vậy, sao anh còn không biết xấu hổ mà đòi tiền của em chứ!” Kiều Mộc hừ một tiếng, vẻ mặt cô vô tội, nhưng tính toán đầy khôn khéo.
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ mỉm cười, anh cũng không tranh luận với cô về chuyện này, cô muốn thế nào thì là thế đó, vốn dĩ anh cho cô tiền rồi cũng không có ý định đòi lại.
“Được, bà Cố quyết định.” Cố Hàn Thanh nuông chiều nói, tiện thể cúi đầu hôn lên môi Kiều Mộc.
Kiều Mộc đá chân lung tung hai lần, cô ngượng ngùng lẩm bẩm: “Còn đang là ban ngày mà.”
“Không sao, lát nữa trời sẽ tối.”
Kiều Mộc: “…”
Anh anh anh… Ý anh là làm đến khi trời tối?
“Không cho mất tập trung.” Người đàn ông khẽ cắn lên môi cô gái, Kiều Mộc đau đến “hừ:” một tiếng, cũng không dám mất tập trung nữa.”
…
Trình Tâm Nghiên đã bị phong sát hoàn toàn, từ sau khi cô ta bị Kiều Mộc tát cho ba cái, Kiều Mộc không còn gặp lại cô ta nữa, cũng không nghe được bất cứ tin tức gì về Trình Tâm Nghiên.
Cô cũng không cố ý đi hỏi thăm, tập trung làm cá mặn sống nhàn hạ. Cuối cùng cũng sắp đến ngày hai mươi mốt tháng mười hai, bộ phim điện ảnh đầu tiên mà cô đầu tư – [Ô vuông đen trắng] cũng sắp chiếu. Trước đó một ngày, bên làm phim mở họp báo, cô cũng tham gia với tư cách nhà đầu tư lớn nhất.
Các fan cuối cùng cũng được gặp lại thần tượng, bọn họ vô cùng kích động. Ban đầu đây chỉ là một bộ phim không có diễn viên nổi tiếng, nhưng bởi vì có Kiều Mộc đầu tư, cho nên số lượng vé bán trước tăng lên rất nhiều.
Mà bộ phim này, giống như trong sách đã viết, danh tiếng nổi lên ầm ầm, doanh thu phòng vé cũng càng ngày càng cao, cho dù chiếu trong giờ hành chính cũng không suy giảm. OST chủ đề do Vương Gia Di hát cũng cực kỳ nổi tiếng, văn hóa Kim Sư kiếm được rất nhiều tiền lời.
Trên mạng đều đang khen ánh mắt cô thật tốt.
Cuối năm có rất nhiều hoạt động ở khắp nơi, ban tổ chức của rất nhiều chương trình cũng gửi thư mời cho cô, nhưng Kiều Mộc không tham gia sự kiện nào cả. Vốn dĩ cô cũng không phải người nổi tiếng, cũng không để quan tâm đến danh lợi, bây giờ không có gameshow, độ nổi tiếng của