[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 65


trước sau


“Không… Không phải… cô nói bậy, tôi không có… tôi không có…” Trình Tâm Nghiên khổ sở che tai lại, lừa mình dối người tỏ vẻ không nghe Kỳ Anh nói chuyện.
 
Kỳ Anh cười lạnh, dùng sức kéo tay cô ta ra, nhất quyết bắt cô ta phải nghe: “Chính là chị hại chết họ, chị là đồ nói dối, chị là thứ yêu tinh hại người, chị hại cậu mợ tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại anh tôi và chị dâu tôi. Chị để tay lên ngực tự hỏi xem, chị không làm cậu mợ thất vọng sao? Anh tôi là con trai duy nhất của bọn họ, hiện giờ anh ấy tìm được hạnh phúc, vậy mà chị còn muốn hủy hoại hạnh phúc ấy, con mẹ nó chị còn có lương tâm hay không!”
 
“Đừng nói nữa! Tôi bảo cô đừng nói nữa!” Trình Tâm Nghiên thét chói tai giống như nổi điên, Kỳ Anh bị tiếng hét của cô ta làm cho đau cả màng nhĩ, không khỏi buông cô ta ra, lui về sau một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Tâm Nghiên tranh thủ cơ hội này, đẩy cô ấy ra, cô ta hoảng loạn chạy ra khỏi nhà họ Cố.
 
Cô ta không nên tới, hôm nay cô ta không nên tới.
 
Giống như một tuồng kịch, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nói thật Kiều Mộc cũng chưa phát huy tác dụng, cô chỉ đánh Trình Tâm Nghiên ba cái tát, sau đó đều là Kỳ Anh ra mặt giúp cô.
 
Nhưng chuyện này cũng khiến cô hiểu được, có vẻ tình cảm của cô em gái Kỳ Anh này với cậu mợ cô ấy rất sâu đậm, cho nên lúc chất vấn Trình Tâm Nghiên mới hùng hổ như vậy.
 
Nhìn trên mặt Kỳ Anh toàn là nước mắt, Kiều Mộc đau lòng ôm lấy cô ấy: “Được rồi, Anh Anh, đừng khóc nữa, cậu mợ em nhìn thấy em thế này sẽ đau lòng đấy.”
 
“Chị dâu, em khó chịu, thật sự em rất khó chịu, em hận Trình Tâm Nghiên, nếu không có chị ta, anh em sẽ rất hạnh phúc. Cậu mợ em là người tốt, tại sao lại chết vì người như Trình Tâm Nghiên. Nếu chị ta là người tốt thì em cũng không khó chịu như vậy, chị hiểu không chị dâu?”
 
“Ừ, chị hiểu, chị hiểu, ngoan, đừng khóc nữa.” Kiều Mộc vỗ lưng cho Kỳ Anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản gia Trần thấy hai người như vậy, ông ấy lặng lẽ ra hiệu cho người giúp việc rời đi, sau đó đi đến sân sau, suy nghĩ một lúc, ông ấy lén nhắn tin cho Cố Hàn Thanh báo cáo tình hình trong nhà.
 
Chờ khi Cố Hàn Thanh bỏ công việc để chạy về, Kỳ Anh đã về nhà cô ấy. Kỳ Anh chẳng còn tâm trạng chơi đùa nữa, Kiều Mộc cũng vậy, cho nên cô lên giường ngủ.
 
Mơ hồ cảm thấy phần giường bên cạnh hơi lún xuống, Kiều Mộc vốn không ngủ sâu lập tức tỉnh lại, thấy là Cố Hàn Thanh, cô kinh ngạc nói: “Sao anh đã về rồi? Tan làm rồi sao?”
 
Cô nhìn về phía ban công, còn sớm mà, mặt trời vẫn còn ở trên cao.
 
Cố Hàn Thanh lắc đầu, thấy cô tỉnh rồi, anh dứt khoát ngồi hẳn lên giường: “Xin lỗi, anh đánh thức em đúng không?”
 

“Vốn dĩ em cũng không ngủ sâu.” Kiều Mộc xoa xoa đôi mắt, cô đoán được điều gì đó, nhẹ giọng nói: “Là quản gia Trần nói cho anh biết chuyện Trình Tâm Nghiên nên anh mới trở về đúng không?”
 
Cố Hàn Thanh gật đầu: “Ừ, anh không ngờ cô ta sẽ đến nhà chúng ta, em không sao chứ?”
 
Cố Hàn Thanh ôm cô vào trong ngực, anh dựa lên đầu giường.
 
Kiều Mộc thân mật dùng mặt cọ anh: “Em không sao, chỉ là Anh Anh rất tức giận, em ấy và Trình Tâm Nghiên nói rất nhiều về chuyện ba mẹ anh, em ấy rất đau lòng.”
 
Sợ Cố Hàn Thanh cũng đau lòng, Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt quan tâm.
 
Dù sao Cố Hàn Thanh cũng là ông chủ công ty lớn, anh quản lý cảm xúc rất tốt, sẽ không để người khác dễ dàng phát hiện ra điều gì, anh vuốt ve mái tóc cô: “Khi còn nhỏ ba mẹ anh rất thương Anh Anh, cô dượng không cho em ấy làm chuyện nọ chuyện kia, ba mẹ anh sẽ dẫn em ấy đi chơi, cho nên lúc nhỏ Anh Anh rất bám ba mẹ anh. Hơn nữa mẹ anh luôn muốn sinh một cô con gái, bà ấy thích con gái, nhưng thân thể bà không khỏe, không thích hợp mang thai lần nữa, cho nên không sinh thêm, đây luôn là nuối tiếc của bọn họ.”
 
“Thế nên về sau ba mẹ anh mới tốt với Trình Tâm Nghiên như vậy?” Kiều Mộc tiếp lời.
 
Cố Hàn Thanh gật gật đâu: “Đúng vậy, thật ra Trình Tâm Nghiên lúc ấy không giống như hiện giờ, anh cũng không biết tại sao cô ta lại trở nên đáng sợ như vậy. Hôm nay em nhất định đã bị cô ta dọa rồi, em yên tâm, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.”
 
Kiều Mộc lắc đầu, cô ôm lấy eo Cố Hàn Thanh, lười biếng nằm trong lòng anh: “Em không bị dọa, em còn đánh cô ta ba cái tát, coi như trút giận.”
 
Cố Hàn Thanh đã nghe chuyện này từ quản gia Trần, anh cũng không kinh ngạc, ngược lại còn cổ vũ cô: “Làm vậy rất tốt, đừng quá lương thiện, người tốt hay bị bắt nạt.”
 
“Em biết mà, em không lương thiện đến thế đâu, em không hại người, nhưng nếu người khác hại em thì em sẽ đáp trả.” Kiều Mộc nắm chặt nắm tay, vung vung về phía Cố Hàn Thanh giống như đang chơi đùa.
 
Người đàn ông mỉm cười, anh nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay: “Còn ngủ nữa không? Anh ngủ với em một lát nhé?”
 
“Anh không về công ty à?” Kiều Mộc nhướng mày.
 
Cố Hàn Thanh cười nói: “Dù sao cũng về rồi, chạy qua chạy lại anh cũng thấy mệt.”
 
“Anh Cố, anh biết anh bây giờ càng ngày càng có cảm giác ‘quân vương không lên triều’ không? Anh lười biếng như vậy, nếu công ty phá sản thì phải làm sao đây?” Kiều Mộc cười tủm tỉm trêu ghẹo.
 
Cố Hàn Thanh nhướng mày, anh tự hỏi trong chốc lát rồi nói: “Vậy có khi chỉ có thể để em nuôi anh.”
 
“Nhưng em sợ em không nuôi nổi anh.” Kiều Mộc bấm đốt tay tính tính. “Tiền của em phải để mua quần áo, mua túi xách, mua kim cương, mua…”
 
Còn chưa nói xong, cảnh tượng trước mắt cô đột nhiên biến thành cơ ngực rắn chắc ẩn dưới lớp áo sơ mi của Cố Hàn Thanh. Kiều Mộc trừng mắt, cô nhận thấy có gì không ổn, giãy giụa muốn chạy. Cố Hàn Thanh kéo cô về, đè cô dưới thân, sau đó anh lấy một tấm thẻ đen trong ví tiền ra: “Cho em này, về sau em muốn mua cái gì thì mua cái đó, không có số dư cao nhất.”
 
“Là thẻ đen sao?” Kiều Mộc kinh ngạc, trước kia Cố Hàn Thanh đều chuyển tiền cho cô, sao bây giờ lại cho thẻ đen. Nói thật lòng thì cô càng thích chuyển tiền hơn, cô nhỏ giọng nói với Cố Hàn Thanh như vậy.
 
Người đàn ông nhấp môi cười, anh xoa mặt cô rồi nói: “Cũng chuyển tiền nữa, cho em cái này là muốn để em biết rằng, tài sản của anh cũng là của em, chúng ta tuy hai mà một.”
 
“Thật sao?” Đôi mắt Kiều Mộc tức khắc tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, giống như filter trong mắt có tiền.
 
Cố Hàn Thanh cười: “Ừ, thật đấy, anh đã bao giờ lừa em chưa.”
 
“Chồng à, anh tốt quá đi!” Kiều Mộc vui vẻ ôm lấy cổ anh, cô dẩu môi hôn lên khóe môi anh một chút: “Vậy về sau tiền của anh là của em, tiền của em vẫn là của em!”
 
“…Cái gì?” Suýt nữa thì Cố Hàn Thanh dính bẫy của Kiều Mộc, anh đưa ra nghi vấn chậm nửa nhịp: “Em nói của anh là của em, của em vẫn là của em?”
 
“Đương nhiên rồi, em nghèo như vậy, sao anh còn không biết xấu hổ mà đòi tiền của em chứ!” Kiều Mộc hừ một tiếng, vẻ mặt cô vô tội, nhưng tính toán đầy khôn khéo.
 
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ mỉm cười, anh cũng không tranh luận với cô về chuyện này, cô muốn thế nào thì là thế đó, vốn dĩ anh cho cô tiền rồi cũng không có ý định đòi lại.
 
“Được, bà Cố quyết định.” Cố Hàn Thanh nuông chiều nói, tiện thể cúi đầu hôn lên môi Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc đá chân lung tung hai lần, cô ngượng ngùng lẩm bẩm: “Còn đang là ban ngày mà.”
 
“Không sao, lát nữa trời sẽ tối.”
 
Kiều Mộc: “…”
 
Anh anh anh… Ý anh là làm đến khi trời tối?
 
“Không cho mất tập trung.” Người đàn ông khẽ cắn lên môi cô gái, Kiều Mộc đau đến “hừ:” một tiếng, cũng không dám mất tập trung nữa.”
 


 
Trình Tâm Nghiên đã bị phong sát hoàn toàn, từ sau khi cô ta bị Kiều Mộc tát cho ba cái, Kiều Mộc không còn gặp lại cô ta nữa, cũng không nghe được bất cứ tin tức gì về Trình Tâm Nghiên.
 
Cô cũng không cố ý đi hỏi thăm, tập trung làm cá mặn sống nhàn hạ. Cuối cùng cũng sắp đến ngày hai mươi mốt tháng mười hai, bộ phim điện ảnh đầu tiên mà cô đầu tư – [Ô vuông đen trắng] cũng sắp chiếu. Trước đó một ngày, bên làm phim mở họp báo, cô cũng tham gia với tư cách nhà đầu tư lớn nhất.
 
Các fan cuối cùng cũng được gặp lại thần tượng, bọn họ vô cùng kích động. Ban đầu đây chỉ là một bộ phim không có diễn viên nổi tiếng, nhưng bởi vì có Kiều Mộc đầu tư, cho nên số lượng vé bán trước tăng lên rất nhiều.
 
Mà bộ phim này, giống như trong sách đã viết, danh tiếng nổi lên ầm ầm, doanh thu phòng vé cũng càng ngày càng cao, cho dù chiếu trong giờ hành chính cũng không suy giảm. OST chủ đề do Vương Gia Di hát cũng cực kỳ nổi tiếng, văn hóa Kim Sư kiếm được rất nhiều tiền lời.
 
Trên mạng đều đang khen ánh mắt cô thật tốt.
 
Cuối năm có rất nhiều hoạt động ở khắp nơi, ban tổ chức của rất nhiều chương trình cũng gửi thư mời cho cô, nhưng Kiều Mộc không tham gia sự kiện nào cả. Vốn dĩ cô cũng không phải người nổi tiếng, cũng không để quan tâm đến danh lợi, bây giờ không có gameshow, độ nổi tiếng của

cô đương nhiên sẽ giảm.
 
Chớp mắt đã đến đêm giao thừa theo lịch âm, cả nhà đều về nhà cũ quây quần với ông nội. Hôm nay trời rất lạnh, trong cơn mưa còn kèm theo tuyết rơi, gió rất to, Kiều Mộc mặc chiếc áo lông vũ, bọc thành một quả bóng.
 
Mà Cố Hàn Thanh vẫn mặc đồ Tây với áo khoác màu đen, Kiều Mộc dựa vào cửa phòng để quần áo, cười anh: “Em nói anh Cố này, anh cũng kỳ lạ quá rồi đấy? Vào dịp thế này sao anh vẫn ăn mặc giống như đi làm?”
 
Cố Hàn Thanh đang thắt cà vạt một cách thanh lịch, anh nghe vậy cũng không quan tâm. Ngược lại, ánh mắt sâu thẳm của anh còn nhìn túi quần dưới áo khoác của mình xuyên qua tấm gương, bình tĩnh nói: “Càng là dịp quan trọng thì càng phải ăn mặc chỉn chu chút, đây là lễ nghi.”
 
“Đây là lễ nghi bên Tây mà, trong nước chúng ta không có cái này.” Kiều Mộc phồng má, cô bước ta, rất tự nhiên mà nhận lấy cà vạt trong tay anh: “Em thắt giúp anh, chẳng hiểu sao anh còn đeo cà vạt để làm gì.”
 
“Nếu mặc quần áo trang trọng thì đương nhiên phải đeo cà vạt.” Cố Hàn Thanh giao cà vạt cho cô thắt, ban đầu cô không hề biết thắt, sau này anh muốn cô thắt cho mình, nên mới nhất quyết phải dạy cô.
 
Nhìn đôi tay trắng nõn của cô đang chỉnh cà vạt cho anh, yết hầu Cố Hàn Thanh khẽ nhúc nhích, anh không nhịn được mà ôm cô ngồi giữa hai ngăn tủ quần áo, cúi đầu hôn lên môi cô.
 
Sau khi kết thúc nụ hôn dài này, Kiều Mộc mềm nhũn như bông ngồi dựa vào lòng Cố Hàn Thanh để điều chỉnh hơi thở, cô giận anh lại “bắt nạt” cô, vì thế bèn quay đầu cắn lên yết hầu của anh.
 
Cố Hàn Thanh hít sâu một hơi, Kiều Mộc ngẩng đầu đắc chí, cô nhướn mày nói: “Xem anh còn bắt nạt em nữa không.”
 
“Anh đâu có bắt nạt em?” Cố Hàn Thanh khẽ hôn lên chỗ giữa lông mày của cô, giọng anh khàn khàn: “Đây là trò chơi tình thú giữa hai vợ chồng.”
 
“Ai muốn chơi trò tình thú với anh chứ, anh thật không biết xấu hổ.” Kiều Mộc hừ hừ, duỗi tay đẩy anh: “Để em xuống.”
 
“Em cẩn thận đấy.” Cố Hàn Thanh không tránh ra, mà bế cô xuống dưới. Bởi vì quá gần, chân Kiều Mộc vô tình đụng phải túi quần của anh, có cái gì đó cứng cứng, cô tò mò nói: “Trong quần anh có cái gì thế? Sao lại cứng như vậy?”
 
Sắc mặt Cố Hàn Thanh có chút không tự nhiên, nhưng sự thay đổi này nhỏ đến mức rất khó nhận ra, cũng may không để cô phát hiện ra điều gì khác thường, anh bình tĩnh nói: “Không có gì đâu, là ví tiền.”
 
“Thế hả?” Kiều Mộc không hỏi thêm, chỉ hỏi lại một câu rồi không nhắc đến nữa: “Được rồi, chúng ta mau xuất phát đi, sắp muộn rồi.”
 
“Ừ, đi thôi.” Cố Hàn Thanh nắm tay Kiều Mộc đi ra ngoài.
 
Bởi vì trời không ngừng đổ mưa nên đường rất tắc, lúc hai người tới nhà cũ thì đã qua mười hai giờ, mọi người đều đang chờ bọn họ. Kiều Mộc tỏ vẻ xin lỗi, ông nội và cô đều vẫy vẫy tay, nói là không sao cả, trong nhà có nhiều đồ ăn vặt, không ai phải nhịn đói cả.
 
“Mộc Mộc, mau tới đây ngồi đi cháu.” Ông nội Cố hiền từ vẫy tay với Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc cởi áo lông vũ ra, giao cho người giúp việc mang đi treo, sau đó cô bước đến ngồi gần ông nội, Kỳ Anh cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.
 
“Chị dâu, sao em thấy chị mập hơn nhỉ? Không phải chị mang thai đấy chứ?” Kỳ Anh bỗng nhiên nói một câu, giống như một quả bom rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra những gợn sóng lớn.
 
Mọi người đều nhìn chằm chằm Kiều Mộc, ngay cả Cố Hàn Thanh cũng vậy, trông mặt anh rất khẩn trương.
 
Kiều Mộc cười ha hả, vội vàng xua tay: “Không có không có, tuyệt đối không có! Mùa đông năm nay chị tích được ít mỡ, hơn nữa gần đầy không có việc gì phải làm, hầu như nằm dài ở nhà, cho nên mập lên chút.”
 
Thể chất của cô lúc trước cũng giống thế này, vào mùa hè có ăn thế nào cũng không mập, nhưng mùa đông thì sẽ lên cân một chút, chờ đến mùa hè sẽ tự động gầy trở lại.
 
Có lẽ là linh hồn của cô đã dung hợp với thân thể này, cho nên thể chất có hơi giống cô trước kia. Nhưng tuyệt đối không phải mang thai, tuyệt đối không phải!
 
Cô và Cố Hàn Thanh đều rất cẩn thận, lần nào cũng dùng biện pháp tránh thai, bởi vì trước mắt hai người còn chưa sẵn sàng cho việc có con. Hơn nữa còn đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, họ muốn hưởng thụ thế giới hai người nhiều chút.
 
“Mộc Mộc, đừng khẳng định chắc chắn như vậy, theo cô thì cứ dành thời gian đi kiểm tra đi, biết đâu được.” Cô của Cố Hàn Thanh cười tủm tỉm nói.
 
Dượng cũng nói: “Đúng đó, nhưng hôm nay chắc không đi được rồi, ngày mai đi kiểm tra đi. Hàn Thanh đi cùng vợ cháu.”
 

“Đúng đúng đúng, Hàn Thanh, cháu đưa Mộc Mộc đi cẩn thận, làm ba rồi là phải học cách chăm sóc vợ!” Ông nội Cố nghiêm túc lên tiếng.
 
Kiều Mộc xấu hổ nhìn chồng mình, Cố Hàn Thanh cười rất nuông chiều: “Được ạ, cháu hiểu rồi.”
 
Kiều Mộc lườm anh, sao anh cũng không đáng tin cậy như vậy?
 
Cố Hàn Thanh cho cô một ánh mắt ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.
 
Kiều Mộc suy nghĩ thấy cũng đúng, đừng nên làm hỏng tâm trạng của người nhà thì hơn.
 
Cô chọc eo Kỳ Anh, trừng mắt nhìn cô ấy vì tội nói linh tinh.
 
Kỳ Anh tự biết nói sai, cô ấy thè lưỡi, ghé sát vào tai Kiều Mộc hỏi: “Chị dâu, không có thật hả?”
 
“Thật sự không có! Em xem đồ dầu mỡ chị cũng ăn được, em cảm thấy có hay không?” Kiều Mộc gắp một cái móng heo lên ăn cho Kỳ Anh xem.
 
Kỳ Anh tiếc nuối: “Vậy hai người đẩy nhanh tiến độ đi, em muốn bế cháu.”
 
Kiều Mộc lại chọc cô ấy một chút: “Em im lặng cho chị.”
 
Trước mắt đúng là cô chưa muốn sinh em bé, cuộc sống cá mặn tốt đẹp này cô còn chưa hưởng thụ đủ, có con rồi, cho dù được người giúp việc trông, nhưng con là con mình, cũng không thể hoàn toàn không để tâm được phải không? Đến lúc đó nhất định vẫn phải lo nọ lo kia, mệt mỏi quá đi, vẫn nên hưởng thụ trước rồi nói sau.
 
Các con ngoan, chờ thêm mấy năm nữa nhé.
 
Ăn xong cơm trưa, cả nhà ngồi quây quần trong nhà, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cũng không ra ngoài được, mãi cho đến khi chạng vạng, mưa mới ngừng rơi, mọi người cùng ngồi xem gala cuối năm của đài truyền hình địa phương. Chờ đến gần rạng sáng, dượng và Cố Hàn Thanh ôm hết số pháo hoa đã mua ra ngoài.
 
Mỗi người đốt một cây nhang, chia nhau đốt phần kíp nổ của pháo hoa, tốc độ rất nhanh, đảm bảo rằng pháo hoa có thể đồng thời bay lên trời, như vậy mới đẹp.
 
Không bao lâu sau, có tiếng “tách tách” vang lên, pháo hoa bay lên không trung, nở rộ thành những màu sắc rực rỡ.
 
Những người sống trong những căn biệt thự khác cũng đang đốt pháo hoa, trong khoảnh khắc ấy, khoảng trời này sáng như ban ngày, xa hoa lộng lẫy.
 
Kỳ Anh vui vẻ vỗ tay: “Woa, đẹp quá đi, chị dâu, chị nhìn xem.”
 
Cô ấy chỉ tay lên bầu trời.
 
Kiều Mộc cười tủm tỉm ừ một tiếng, cô mặc áo khoác lông vũ lên, đi ra sân để ngắm, khung cảnh rực rỡ trước mắt giống như đang nở rộ vì một mình cô.
 
Đời trước, cô luôn cảm thấy cảnh tượng thế này thật xa xôi, cô luôn đứng lẻ loi một mình, nhìn những gia đình khác đốt pháo hoa, đứa trẻ sợ hãi, ba mẹ sẽ cổ vũ nó cầm nhang tới gần kíp nổ. Sau khi bật lửa, đứa trẻ vui vẻ nhảy cẫng lên, ba nó sẽ ôm và để nó ngồi lên cổ mình.
 
Khi đó cô cảm thấy rất hâm mộ, cũng càng thấy cô độc.
 
Nhưng hôm nay, cô không còn cô đơn nữa, bên cạnh cô có chồng, có ông nội, có cô dượng, có cả một cô em họ.
 
Người một nhà hòa thuận vui vẻ cùng nhau đốt pháo hoa trong sân, cảnh tượng như vậy, thật là khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
 
Kiều Mộc có chút muốn khóc, tầm mắt cô cũng hơi mơ hồ. Mà lúc này, người đàn ông mặc áo khoác đen đột nhiên cởi áo khoác, sau đó anh lấy từ túi quần ra một cái hộp nhung tơ, đi đến trước mặt cô.
 
Anh quỳ một gối xuống đất, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn với viên kim cương sáu cạnh, rạng rỡ lấp lánh. Nhưng giờ khắc này, trong mắt người yêu tiền thích châu báu như Kiều Mộc cảm thấy nó không bằng một góc của Cố Hàn Thanh, cô ngẩn ngơ nhìn anh.
 
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất dịu dàng: “Mộc Mộc, anh nợ em một lễ cưới, không biết bây giờ còn cơ hội đền bù hay không? Kết hôn với anh một lần nữa, được không?”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện