Nhưng cô ta không ngờ rằng người tới sẽ là Kiều Mộc, Hà Viện vô cùng khiếp sợ, còn có chút hoảng loạn: “Là cô? Sao cô lại ở đây?”
Kiều Mộc đến đây từ lúc nào, cô đã quay lại cảnh cô ta đánh người sao?
“Đã lâu không gặp, cô Hà.” Kiều Mộc ngoài cười nhưng trong không cười, chào hỏi cô ta: “Không biết có chuyện gì làm cô Hà tức giận như vậy? Là vì hôm nay trời nóng quá à? Sao lửa giận của cô lại lớn thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến gần, cuối cùng Kiều Mộc đã thấy rõ “hiện trường vụ án”, trên mặt đất có một hộp cơm nằm lăn lóc, mà trên làn váy của Hà Viện có dính vài giọt dầu mỡ.
Nói thật, vài giọt dầu mỡ kia cũng không phải chuyện to tát, cho dù không giặt thì chờ làm hậu kỳ và hiệu ứng cũng sẽ không nhìn ra được. Nói cách khác, nếu giặt một chút thì chất liệu này cũng khô rất nhanh, chỉ cần đối phương không phải cố ý, thì hai cái tát là một cái giá quá đắt.
Từ sau khi “giao lưu” với Hà Viện trong chuyện thử vai lần trước, Kiều Mộc cũng không chú ý nhiều đến cô ta. Hóa ra cô ta cũng đi đóng phim rồi, cũng là một bộ phim tiên hiệp, lại còn ở ngay cạnh đoàn phim [Đăng tiên đồ[.
Con đường nhỏ này là khu vực công cộng xuyên qua hai đoàn phim, nhưng mà khách du lịch nước ngoài cũng không được vào. Kiều Mộc có thể vào cũng là vì cô vốn dĩ cũng ở trong phạm vi đóng phim, cho nên mới có thể đến đây, và rồi nhìn thấy hành vi kiêu ngạo của Hà Viện.
“Cơn gió nào thổi tổng giám đốc Kiều tới đây vậy? Cô tới thăm đoàn phim [Đăng tiên đồ[ à?” Hà Viện không trả lời câu hỏi của Kiều Mộc mà cố ý nói sang chuyện khác, hơn nữa cô ta đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông cao lớn kia, bảo anh ấy mau cút đi, đừng nghĩ tới chuyện nhân cơ hội này vạch trần chuyện cô ta đánh người.
Người đàn ông tên là Viên Châu, anh ấy nhận ra Kiều Mộc, nhưng cũng không dám trèo cao mà gọi cô. Chương trình [Nhật ký quan sát bạn thân[ đã qua rất lâu rồi, anh ấy cảm thấy bà chủ lớn như Kiều Mộc nhất định đã quên anh ấy từ lâu. Loại người nhỏ bé vì ôm mộng làm diễn viên mà chạy khắp nơi diễn vai quần chúng như anh ấy cũng không thể đắc tội diễn viên nổi tiếng như Hà Viện. Hai cái tát này, cho dù anh ấy có tủi thân, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
“Còn không mau đi đi, đừng có dọn nữa! Cẩn thận làm chướng mắt tổng giám đốc Kiều!” Hà Viện cảm thấy Viên Châu phiền muốn chết, không có mắt nhìn gì cả, lúc này rồi còn dọn đồ ăn làm gì, cô ta tỏ vẻ không vui thúc giục một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân thể Viên Châu hơi dừng lại, một người đàn ông cao lớn, lúc này lại đỏ hốc mắt, anh ấy gật đầu, sau đó cúi người chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh ấy lại nghe thấy Kiều Mộc gọi mình với giọng rất dịu dàng: “Anh Viên, đi đâu vậy. gặp mặt cũng không chào tôi một tiếng, quên tôi rồi à?”
Một tiếng “anh Viên”, cho đối phương đủ thể diện, cũng nâng cao địa vị của anh ấy.
Không chỉ Viên Châu ngây ngẩn cả người, Hà Viện cũng rất kinh hãi: “Hai người quen nhau?”
Cô ta không dám tưởng tượng, chỉ vào Viên Châu, rồi lại chỉ sang Kiều Mộc.
Hà Viện cũng không biết diễn viên quần chúng này tên là gì, lúc người này đang ngồi xổm ở đây ăn cơm, cô ta đi tới muốn hút thuốc, vì thế đuổi anh ấy đi. Kết quả người này thật là vô dụng, hai người đồng thời nghiêng về một phía, sau đó đụng vào nhau, cơm hộp của anh ấy bị đánh nghiêng, đồ diễn của cô ta cũng bị làm bẩn. Vì quá tức giận nên cô ta đánh anh ấy hai cái tát.
Viên Châu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Mộc: “Tổng giám đốc Kiều, cô còn nhớ tôi sao?”
Kiều Mộc khom lưng đỡ Viên Châu dậy: “Đương nhiên là nhớ rồi, cũng không phải mấy năm chưa gặp, mới một hai tháng thôi mà? Không ngờ anh Viên cũng ở đoàn phim này.”
“À, vâng, đúng vậy.” Viên Châu có hơi xấu hổ và bối rối, sau khi đứng lên, anh ấy rất biết điều mà lui về sau một bước, duy trì khoảng cách với người sắp tổ chức hôn lễ là Kiều Mộc.
“Sao hai người lại quen nhau?” Hà Viện lười nghe bọn họ ôn lại chuyện cũ, căm giận trừng mắt nhìn hai người.
Kiều Mộc nhún vai không có hứng thú giải thích cho cô ta, cô móc điện thoại ra, lười biếng mà lắc lắc trên tay: “Cô không cần phải biết chuyện đó, cô chỉ cần biết, hành động vinh quang vừa rồi của cô đã bị tôi ghi hình lại. Cô nói xem, muốn giải quyết thế nào?”
“Cái gì? Cô ghi hình lại?” Sắc mặt Hà Viện biến đổi, quả nhiên Kiều Mộc đã ghi hình lại rồi! Đáng chết! Đáng chết!
Nếu là người khác, cô ta có thể dùng tiền mua lại, nhưng tính cách Kiều Mộc thế nào cô ta đã sớm được lĩnh giáo. Người này vốn dĩ không để bụng tiền bạc, thậm chí nếu thái độ không tốt, cô còn chỉnh người nữa. Dù gì sau lưng cô là tập đoàn Cố thị, ai thắng được cơ chứ.
Ngay cả Trình Tâm Nghiên còn bị loại trừ hoàn toàn.
Trong lòng Hà Viện hoảng hốt, theo bản năng, cô ta muốn xông tới cướp điện thoại, Mạnh Hàm kịp thời đẩy cô ta ra: “Cô Hà, mọi người đều là người có uy tín, chắc cô cũng không muốn chuyện này bị lan truyền thành mấy người phụ nữ đánh nhau hỗn loạn chứ? Tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi không vào giới giải trí, ảnh hưởng không lớn, nhưng cô thì sao? Nào là cậy thế bắt nạt diễn viên nhỏ, nào là đánh nhau với tổng giám đốc Kiều, cô nói nếu chuyện này bị đăng lên mạng, cô còn lăn lộn thế nào?”
“Cô… Các cô…” Hà Viện lảo đảo lui về sau hai bước, trợ lý vội vàng đỡ lấy cô ta, cô ta nâng tay lên run run chỉ vào Mạnh Hàm và Kiều Mộc.
Kiều Mộc ló đầu ra từ đằng sau Mạnh Hàm, cô cười tủm tỉm: “Cô Hà, thời gian của tôi có hạn, tốt nhất là cô nhanh chóng nghĩ xem nên giải quyết thế nào, nếu không thì, điện thoại của tôi…”
“Tôi… Tôi xin lỗi!” Hà Viện đã bị Kiều Mộc chỉnh mấy lần, cô ta trực tiếp bỏ qua mấy cách như đưa tiền gì đó, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm: “Tôi xin lỗi là được chứ gì, cô xóa video đi, nếu cô còn không hài lòng, tôi sẽ nói với đạo diễn, bảo ông ấy đổi cho diễn viên quần chúng này một vai có nhiều đất diễn hơn.”
Kiều Mộc giương mi, khá là vừa lòng với những gì Hà Viện nói, cô vòng từ sau lưng Mạnh Hàm ra, khoanh tay trước ngực: “Được rồi, cô xin lỗi đi, tôi xem đây.”
“Không… Không cần đâu, tổng giám đốc Kiều, cảm ơn cô nói chuyện giúp tôi, nhưng mà thật sự không cần, tôi không sao hết, vốn dĩ là do tôi sai, cô Hà cũng vì đóng phim quá mệt mỏi, thật sự không cần xin lỗi.”
Viên Châu nào dám nhận lời xin lỗi của Hà Viện, anh ấy biết Kiều Mộc có ý tốt nên mới bênh vực mình, nhưng sự giúp đỡ tạm thời cũng không giúp gì được cho anh ấy. Về sau tổng giám đốc Kiều đi rồi, với cái tính có thù tất báo của Hà Viện thì nhất định cô ta sẽ trả thù anh ấy, đừng nói đến thêm đất diễn, cô ta sẽ khiến anh ấy phải rời khỏi phim trường, ngay cả nhân vật quần chúng cũng không được diễn.
Tổng giám đốc Kiều không biết rằng Hà Viện đang có quan hệ mờ ám với nhà đầu tư lớn của bộ phim này là Lâm Tranh. Chỗ dựa thế này, làm sao anh ấy đắc tội nổi!
Những mối lo này của Viên Châu, Kiều Mộc đã cân nhắc thay anh rồi. Nếu cô đã ra mặt thay Viên Châu, vậy thì phải giúp cho đến cùng.
Lúc trước quay chương trình giải trí, cô thật sự không nghĩ tới chuyện ký hợp đồng với Viên Châu, nhưng mà suy nghĩ của con người chính là thứ kỳ diệu như vậy, có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Cô thừa nhận lần đầu tiên gặp mặt bản thân không coi trọng Viên Châu, nhưng đến lần thứ hai, thấy anh ấy mặc đồ diễn, cô thấy vừa mắt ngay lập tức.
Không phải đoàn phim cách vách còn thiếu một nam số ba sao?
Cô thấy Viên Châu cao lớn như vậy, đúng là rất thích hợp!
“Viên Châu, không sao đâu, nếu cô Hà đã biết sai rồi, anh phải cho người ta một cơ hội chuộc lỗi chứ. Nhưng mà không cần cô ta thêm đất diễn cho anh, lát nữa anh đi tìm người phụ trách lĩnh tiền lương đi, về sau anh sẽ là một thành viên của văn hóa Kim Sư.”
“Cái gì?”
“Tổng giám đốc Kiều, ý cô là gì?”
Viên Châu và Hà Viện cùng nhìn Kiều Mộc với ánh mắt kinh ngạc.
Kiều Mộc vô tội nghiêng đầu: “Tôi nói rất khó hiểu sao? Tôi muốn ký hợp đồng với Viên Châu. Sao vậy, cô Hà có ý kiến gì à?”
Hà Viện: “…”
Cô ta có ý kiến ở chỗ nào! Cô ta cảm thấy bản thân cũng đang bị tát cho một cái vậy!
Cô ta còn nói cứ ổn định Kiều Mộc trước đã, chờ Kiều Mộc đi rồi, cô ta lại trả thù Viên Châu gấp bội!
Không ngờ rằng, Kiều Mộc lại muốn ký hợp đồng với Viên Châu, vậy thì cô ta đi đâu trả thù đây?
Viên Châu vẫn nhìn Kiều Mộc với ánh mắt không thể tưởng tượng, anh ấy chỉ thấy như có một cái bánh rơi từ trên trời xuống đầu, khiến anh ấy mơ mơ hồ hồ.
Là ảo giác sao?
Tổng giám đốc Kiều muốn ký hợp đồng với một diễn viên quần chúng như anh ấy?
“Cô Hà mau xin lỗi đi, thời gian của tôi gấp lắm.” Kiều Mộc nghiêm trang thúc giục.
Đôi tay Hà Viện nắm chặt, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám không làm. Cho dù gọi Lâm Tranh tới, anh ta nhất định cũng không dám đắc tội Kiều Mộc, dù gì trước đó Lâm Tranh cũng từng ở bên Trình Tâm Nghiên một thời gian, chẳng phải đến cuối cùng Trình Tâm Nghiên vẫn bị chỉnh đến mức không thấy tăm hơi sao.
Cánh môi cô ta mấp máy, rất là gian nan nói ra ba chữ “tôi xin lỗi”.
Kiều Mộc ngoáy tai: “Cô Hà là diễn viên, sao giọng lại nhỏ như vậy?”
Hà Viện hít sâu một hơi, nói xin lỗi một lần nữa, lần này thì to tiếng hơn một chút.
Kiều Mộc nghe thấy, nhưng cô vẫn chưa hài lòng: “Cô Hà lớn như vậy rồi mà còn không biết nói xin lỗi thế nào à? Nhưng chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy qua à? Cô Hà chưa từng thấy người ta xin lỗi kiểu gì trong phim Nhật à? Hay là cô có bệnh về thắt lưng, không khom lưng xuống được?”
Hà Viện giận đến mức hít một hơi, cô ta hiểu ý Kiều Mộc, người phụ nữ này đủ tàn nhẫn! Chờ đi, chỉ cần có cơ hội, cô ta nhất định sẽ báo thù!
“Tôi xin lỗi!” Hà Viện khom lưng xin lỗi Viên Châu.
“Hai cái tát.” Kiều Mộc nhắc nhở cô