[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 67


trước sau


Nhưng cô ta không ngờ rằng người tới sẽ là Kiều Mộc, Hà Viện vô cùng khiếp sợ, còn có chút hoảng loạn: “Là cô? Sao cô lại ở đây?”
 
Kiều Mộc đến đây từ lúc nào, cô đã quay lại cảnh cô ta đánh người sao?
 
“Đã lâu không gặp, cô Hà.” Kiều Mộc ngoài cười nhưng trong không cười, chào hỏi cô ta: “Không biết có chuyện gì làm cô Hà tức giận như vậy? Là vì hôm nay trời nóng quá à? Sao lửa giận của cô lại lớn thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến gần, cuối cùng Kiều Mộc đã thấy rõ “hiện trường vụ án”, trên mặt đất có một hộp cơm nằm lăn lóc, mà trên làn váy của Hà Viện có dính vài giọt dầu mỡ.
 
Nói thật, vài giọt dầu mỡ kia cũng không phải chuyện to tát, cho dù không giặt thì chờ làm hậu kỳ và hiệu ứng cũng sẽ không nhìn ra được. Nói cách khác, nếu giặt một chút thì chất liệu này cũng khô rất nhanh, chỉ cần đối phương không phải cố ý, thì hai cái tát là một cái giá quá đắt.
 
Từ sau khi “giao lưu” với Hà Viện trong chuyện thử vai lần trước, Kiều Mộc cũng không chú ý nhiều đến cô ta. Hóa ra cô ta cũng đi đóng phim rồi, cũng là một bộ phim tiên hiệp, lại còn ở ngay cạnh đoàn phim [Đăng tiên đồ[.
 
Con đường nhỏ này là khu vực công cộng xuyên qua hai đoàn phim, nhưng mà khách du lịch nước ngoài cũng không được vào. Kiều Mộc có thể vào cũng là vì cô vốn dĩ cũng ở trong phạm vi đóng phim, cho nên mới có thể đến đây, và rồi nhìn thấy hành vi kiêu ngạo của Hà Viện.
 
“Cơn gió nào thổi tổng giám đốc Kiều tới đây vậy? Cô tới thăm đoàn phim [Đăng tiên đồ[ à?” Hà Viện không trả lời câu hỏi của Kiều Mộc mà cố ý nói sang chuyện khác, hơn nữa cô ta đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông cao lớn kia, bảo anh ấy mau cút đi, đừng nghĩ tới chuyện nhân cơ hội này vạch trần chuyện cô ta đánh người.
 
Người đàn ông tên là Viên Châu, anh ấy nhận ra Kiều Mộc, nhưng cũng không dám trèo cao mà gọi cô. Chương trình [Nhật ký quan sát bạn thân[ đã qua rất lâu rồi, anh ấy cảm thấy bà chủ lớn như Kiều Mộc nhất định đã quên anh ấy từ lâu. Loại người nhỏ bé vì ôm mộng làm diễn viên mà chạy khắp nơi diễn vai quần chúng như anh ấy cũng không thể đắc tội diễn viên nổi tiếng như Hà Viện. Hai cái tát này, cho dù anh ấy có tủi thân, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
 
“Còn không mau đi đi, đừng có dọn nữa! Cẩn thận làm chướng mắt tổng giám đốc Kiều!” Hà Viện cảm thấy Viên Châu phiền muốn chết, không có mắt nhìn gì cả, lúc này rồi còn dọn đồ ăn làm gì, cô ta tỏ vẻ không vui thúc giục một tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân thể Viên Châu hơi dừng lại, một người đàn ông cao lớn, lúc này lại đỏ hốc mắt, anh ấy gật đầu, sau đó cúi người chuẩn bị rời đi.
 
Nhưng anh ấy lại nghe thấy Kiều Mộc gọi mình với giọng rất dịu dàng: “Anh Viên, đi đâu vậy. gặp mặt cũng không chào tôi một tiếng, quên tôi rồi à?”
 
Một tiếng “anh Viên”, cho đối phương đủ thể diện, cũng nâng cao địa vị của anh ấy.
 
Không chỉ Viên Châu ngây ngẩn cả người, Hà Viện cũng rất kinh hãi: “Hai người quen nhau?”
 
Cô ta không dám tưởng tượng, chỉ vào Viên Châu, rồi lại chỉ sang Kiều Mộc.
 
Hà Viện cũng không biết diễn viên quần chúng này tên là gì, lúc người này đang ngồi xổm ở đây ăn cơm, cô ta đi tới muốn hút thuốc, vì thế đuổi anh ấy đi. Kết quả người này thật là vô dụng, hai người đồng thời nghiêng về một phía, sau đó đụng vào nhau, cơm hộp của anh ấy bị đánh nghiêng, đồ diễn của cô ta cũng bị làm bẩn. Vì quá tức giận nên cô ta đánh anh ấy hai cái tát.
 
Viên Châu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Mộc: “Tổng giám đốc Kiều, cô còn nhớ tôi sao?”
 
Kiều Mộc khom lưng đỡ Viên Châu dậy: “Đương nhiên là nhớ rồi, cũng không phải mấy năm chưa gặp, mới một hai tháng thôi mà? Không ngờ anh Viên cũng ở đoàn phim này.”
 
“À, vâng, đúng vậy.” Viên Châu có hơi xấu hổ và bối rối, sau khi đứng lên, anh ấy rất biết điều mà lui về sau một bước, duy trì khoảng cách với người sắp tổ chức hôn lễ là Kiều Mộc.
 

“Sao hai người lại quen nhau?” Hà Viện lười nghe bọn họ ôn lại chuyện cũ, căm giận trừng mắt nhìn hai người.
 
Kiều Mộc nhún vai không có hứng thú giải thích cho cô ta, cô móc điện thoại ra, lười biếng mà lắc lắc trên tay: “Cô không cần phải biết chuyện đó, cô chỉ cần biết, hành động vinh quang vừa rồi của cô đã bị tôi ghi hình lại. Cô nói xem, muốn giải quyết thế nào?”
 
“Cái gì? Cô ghi hình lại?” Sắc mặt Hà Viện biến đổi, quả nhiên Kiều Mộc đã ghi hình lại rồi! Đáng chết! Đáng chết!
 
Nếu là người khác, cô ta có thể dùng tiền mua lại, nhưng tính cách Kiều Mộc thế nào cô ta đã sớm được lĩnh giáo. Người này vốn dĩ không để bụng tiền bạc, thậm chí nếu thái độ không tốt, cô còn chỉnh người nữa. Dù gì sau lưng cô là tập đoàn Cố thị, ai thắng được cơ chứ.
 
Ngay cả Trình Tâm Nghiên còn bị loại trừ hoàn toàn.
 
Trong lòng Hà Viện hoảng hốt, theo bản năng, cô ta muốn xông tới cướp điện thoại, Mạnh Hàm kịp thời đẩy cô ta ra: “Cô Hà, mọi người đều là người có uy tín, chắc cô cũng không muốn chuyện này bị lan truyền thành mấy người phụ nữ đánh nhau hỗn loạn chứ? Tổng giám đốc Kiều nhà chúng tôi không vào giới giải trí, ảnh hưởng không lớn, nhưng cô thì sao? Nào là cậy thế bắt nạt diễn viên nhỏ, nào là đánh nhau với tổng giám đốc Kiều, cô nói nếu chuyện này bị đăng lên mạng, cô còn lăn lộn thế nào?”
 
“Cô… Các cô…” Hà Viện lảo đảo lui về sau hai bước, trợ lý vội vàng đỡ lấy cô ta, cô ta nâng tay lên run run chỉ vào Mạnh Hàm và Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc ló đầu ra từ đằng sau Mạnh Hàm, cô cười tủm tỉm: “Cô Hà, thời gian của tôi có hạn, tốt nhất là cô nhanh chóng nghĩ xem nên giải quyết thế nào, nếu không thì, điện thoại của tôi…”
 
“Tôi… Tôi xin lỗi!” Hà Viện đã bị Kiều Mộc chỉnh mấy lần, cô ta trực tiếp bỏ qua mấy cách như đưa tiền gì đó, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm: “Tôi xin lỗi là được chứ gì, cô xóa video đi, nếu cô còn không hài lòng, tôi sẽ nói với đạo diễn, bảo ông ấy đổi cho diễn viên quần chúng này một vai có nhiều đất diễn hơn.”
 
Kiều Mộc giương mi, khá là vừa lòng với những gì Hà Viện nói, cô vòng từ sau lưng Mạnh Hàm ra, khoanh tay trước ngực: “Được rồi, cô xin lỗi đi, tôi xem đây.”
 
“Không… Không cần đâu, tổng giám đốc Kiều, cảm ơn cô nói chuyện giúp tôi, nhưng mà thật sự không cần, tôi không sao hết, vốn dĩ là do tôi sai, cô Hà cũng vì đóng phim quá mệt mỏi, thật sự không cần xin lỗi.”
 
Viên Châu nào dám nhận lời xin lỗi của Hà Viện, anh ấy biết Kiều Mộc có ý tốt nên mới bênh vực mình, nhưng sự giúp đỡ tạm thời cũng không giúp gì được cho anh ấy. Về sau tổng giám đốc Kiều đi rồi, với cái tính có thù tất báo của Hà Viện thì nhất định cô ta sẽ trả thù anh ấy, đừng nói đến thêm đất diễn, cô ta sẽ khiến anh ấy phải rời khỏi phim trường, ngay cả nhân vật quần chúng cũng không được diễn.
 
Tổng giám đốc Kiều không biết rằng Hà Viện đang có quan hệ mờ ám với nhà đầu tư lớn của bộ phim này là Lâm Tranh. Chỗ dựa thế này, làm sao anh ấy đắc tội nổi!
 
Những mối lo này của Viên Châu, Kiều Mộc đã cân nhắc thay anh rồi. Nếu cô đã ra mặt thay Viên Châu, vậy thì phải giúp cho đến cùng.
 
Lúc trước quay chương trình giải trí, cô thật sự không nghĩ tới chuyện ký hợp đồng với Viên Châu, nhưng mà suy nghĩ của con người chính là thứ kỳ diệu như vậy, có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Cô thừa nhận lần đầu tiên gặp mặt bản thân không coi trọng Viên Châu, nhưng đến lần thứ hai, thấy anh ấy mặc đồ diễn, cô thấy vừa mắt ngay lập tức.
 
Không phải đoàn phim cách vách còn thiếu một nam số ba sao?
 
Cô thấy Viên Châu cao lớn như vậy, đúng là rất thích hợp!
 
“Viên Châu, không sao đâu, nếu cô Hà đã biết sai rồi, anh phải cho người ta một cơ hội chuộc lỗi chứ. Nhưng mà không cần cô ta thêm đất diễn cho anh, lát nữa anh đi tìm người phụ trách lĩnh tiền lương đi, về sau anh sẽ là một thành viên của văn hóa Kim Sư.”
 
“Cái gì?”
 
“Tổng giám đốc Kiều, ý cô là gì?”
 
Viên Châu và Hà Viện cùng nhìn Kiều Mộc với ánh mắt kinh ngạc.
 
Kiều Mộc vô tội nghiêng đầu: “Tôi nói rất khó hiểu sao? Tôi muốn ký hợp đồng với Viên Châu. Sao vậy, cô Hà có ý kiến gì à?”
 
Hà Viện: “…”
 
Cô ta có ý kiến ở chỗ nào! Cô ta cảm thấy bản thân cũng đang bị tát cho một cái vậy!
 
Cô ta còn nói cứ ổn định Kiều Mộc trước đã, chờ Kiều Mộc đi rồi, cô ta lại trả thù Viên Châu gấp bội!
 
Không ngờ rằng, Kiều Mộc lại muốn ký hợp đồng với Viên Châu, vậy thì cô ta đi đâu trả thù đây?
 
Viên Châu vẫn nhìn Kiều Mộc với ánh mắt không thể tưởng tượng, anh ấy chỉ thấy như có một cái bánh rơi từ trên trời xuống đầu, khiến anh ấy mơ mơ hồ hồ.
 
Là ảo giác sao?
 
Tổng giám đốc Kiều muốn ký hợp đồng với một diễn viên quần chúng như anh ấy?
 
“Cô Hà mau xin lỗi đi, thời gian của tôi gấp lắm.” Kiều Mộc nghiêm trang thúc giục.
 
Đôi tay Hà Viện nắm chặt, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám không làm. Cho dù gọi Lâm Tranh tới, anh ta nhất định cũng không dám đắc tội Kiều Mộc, dù gì trước đó Lâm Tranh cũng từng ở bên Trình Tâm Nghiên một thời gian, chẳng phải đến cuối cùng Trình Tâm Nghiên vẫn bị chỉnh đến mức không thấy tăm hơi sao.
 
Cánh môi cô ta mấp máy, rất là gian nan nói ra ba chữ “tôi xin lỗi”.
 
Kiều Mộc ngoáy tai: “Cô Hà là diễn viên, sao giọng lại nhỏ như vậy?”
 
Hà Viện hít sâu một hơi, nói xin lỗi một lần nữa, lần này thì to tiếng hơn một chút.
 
Kiều Mộc nghe thấy, nhưng cô vẫn chưa hài lòng: “Cô Hà lớn như vậy rồi mà còn không biết nói xin lỗi thế nào à? Nhưng chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy qua à? Cô Hà chưa từng thấy người ta xin lỗi kiểu gì trong phim Nhật à? Hay là cô có bệnh về thắt lưng, không khom lưng xuống được?”
 
Hà Viện giận đến mức hít một hơi, cô ta hiểu ý Kiều Mộc, người phụ nữ này đủ tàn nhẫn! Chờ đi, chỉ cần có cơ hội, cô ta nhất định sẽ báo thù!
 
“Tôi xin lỗi!” Hà Viện khom lưng xin lỗi Viên Châu.
 
“Hai cái tát.” Kiều Mộc nhắc nhở cô ta.
 
Hà Viện lại cúi người xin lỗi.
 
Sau khi kết thúc, cô ta căm giận nhìn Kiều Mộc: “Được chưa? Có thể xóa video chưa?”

 
Kiều Mộc mở album ảnh ra, giơ cho cô ta xem: “Thật ngại quá, cô Hà, tôi không quay video.”
 
Lúc cô và Mạnh Hàm nghe thấy tiếng bạt tai thứ nhất, Hà Viện đã đánh xong rồi, lúc ấy cô không kịp quay lại, hơn nữa cũng không dự đoán được rằng Hà Viện kiêu ngạo đến mức đánh lần thứ hai, cho nên cũng không kịp quay.
 
Hà Viện nhìn trong album thật sự không có video, cô ta giận tới mức đỏ mặt tía tai.
 
“Được, được lắm! Tổng giám đốc Kiều quả nhiên lợi hại!” Nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ này, cô ta xám xịt dẫn theo trợ lý rời đi.
 
Hôm nay thật là mất hết mặt mũi, tức chết cô ta rồi!
 
Chờ hai người đi rồi, Mạnh Hàm cuối cùng cũng có thể yên tâm cười ra tiếng: “Mộc Mộc, cô thật lợi hại, như vậy mà cũng bắt chẹt được Hà Viện!”
 
“Cái này gọi là làm chuyện trái với lương tâm, chính cô ta chột dạ, nếu không thì sao cô ta không đòi xem video trước?” Kiều Mộc cười ha hả thu điện thoại về, cô nhìn về phía Viên Châu.
 
Vóc người Viên Châu rất cao lớn, anh ấy đứng đó trông như một cái cọc gỗ, không dám cử động, cũng không dám nói chuyện, chỉ có khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, có lẽ là vẫn không dám nhận cái khom lưng xin lỗi của Hà Viện.
 
Kiều Mộc đến gần vỗ vỗ bờ vai anh ấy, cô nhìn bàn tay hơi vấy bẩn của Viên Châu: “Anh đừng khẩn trương, đi rửa tay trước đi, sau đó đi tìm người phụ trách lĩnh tiền lương, tôi dẫn anh đi chỗ này.”
 
“Tổng giám đốc Kiều, cô muốn ký hợp đồng với tôi thật sao?” Viên Châu vẫn chưa thể tin được lời Kiều Mộc nói.
 
Kiều Mộc cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi nói chuyện giữ lời, nói muốn ký hợp đồng với anh thì tất nhiên phải ký.”
 
“Nhưng tôi không có xuất thân chính quy, tôi… Tôi cũng không có tác phẩm tiêu biểu nào.” Viên Châu không tự tin chút nào.
 
Kiều Mộc nói: “Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không, chỉ cần anh chịu nỗ lực mà thôi. Vậy nên anh có muốn nỗ lực không?”
 
Trái tim Viên Châu bỗng căng thẳng, toàn thân chấn động, anh ấy biết rốt cuộc cũng gặp được cơ hồi rồi, nếu anh ấy không nắm chắc cơ hội này, chỉ sợ về sau không thể trở nên nổi bật hơn nữa.
 
“Tôi đồng ý, tôi sẽ nỗ lực. tổng giám đốc Kiều, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực!” Viên Châu khom lưng với Kiều Mộc: “Cảm ơn tổng giám đốc Kiều cho tôi cơ hội!”
 
“Tốt lắm, anh mau đi rửa tay đi, tôi đợi anh ở đây.”
 
“Được, tổng giám đốc Kiều xin đợi một lát, tôi sẽ về nhanh thôi.” Viên Châu chạy nhanh về phía đoàn phim, làm xong việc, anh ấy lại nhanh chóng chạy về, sợ chậm một giây thôi thì tổng giám đốc Kiều sẽ không chờ nữa.
 
Khi nhìn thấy Kiều Mộc vẫn chờ anh ấy ở chỗ cũ, hốc mắt Viên Châu đỏ bừng, mũi cũng ê ẩm, anh ấy thấy hơi mất mặt, bèn nghiêng đầu lau nước mắt trên khóe mi.
 
Kiều Mộc hiểu sự chua xót của những diễn viên ở tầng chót này, trước kia cô cũng giống bọn họ, cho nên cô không cố ý dò hỏi, cho Viên Châu thời gian điều chỉnh cảm xúc.
 
Khi Viên Châu bình tĩnh lại, cô dẫn anh ấy đi thử vai nam số ba theo quy trình bình thường, người này là do cô mang đến, nhà sản xuất La đương nhiên sẽ không từ chối. Đương nhiên, sau khi thử vai ông ấy phát hiện Viên Châu đúng là không tồi, có kiểu khí chất nửa chính nửa tà của nam số ba.
 
Chỉ là chuyện thử vai Kiều Mộc cũng không chứng kiến tận mắt, cô phải tới sân bay, vì thế cô nhờ nhà sản xuất La chăm sóc Viên Châu, chờ ngày nào anh ấy có thời gian rảnh thì về Hải Thành ký hợp đồng, thuận tiện tham gia hôn lễ của cô luôn, người trong công ty cô đều sẽ tham gia.
 
Kế tiếp, cô dồn toàn bộ sự tập trung và sức lực cho hôn lễ của mình.
 
Rõ ràng làm gì cũng có chuyên gia giúp đỡ, nhưng mỗi ngày Kiều Mộc đều cảm thấy rất vội, tình trạng như vậy cứ tiếp tục cho tới ngày tổ chức hôn lễ.
 
Hôn lễ tổ chức ở nhà thờ địa phương.
 
Váy cưới là loại đặt may cao cấp, hoa lệ cao quý, đuôi váy dài chừng năm mét, thiết kế ban đầu là bảy mét, nhưng Kiều Mộc ngại quá nặng, cô nói với nhà thiết kế rằng mình muốn ngắn thêm một chút, cuối cùng cũng chẳng ngắn hơn được bao nhiêu, sau khi Kiều Mộc mặc vào, đi một bước đều thấy nặng.
 
Cô thở phào một hơi, ngồi trong phòng cô dâu nhắn tin Wechat làm nũng với Cố Hàn Thanh: [Váy cưới nặng quá à, đi mỗi bước đều giống như đang kéo máy kéo, vẫn là đàn ông các anh nhẹ nhàng.]
 
[Đến lúc đó để hoa đồng nâng váy giúp em, bây giờ em đừng đi đi lại lại.] Cố Hàn Thanh trả lời rất nhanh.
 
[Em còn đau eo nữa, tối anh xoa cho em.]
 
[Được, chờ cử hành nghi thức xong anh xoa cho em luôn. Hay là, bây giờ anh đến xoa cho em?]
 
[Vậy thì thôi đi, sắp  bắt đầu rồi, anh đừng tới đây, lát nữa ông nội lại nói chúng ta dính nhau đến mức không rời ra được.]
 
[Vợ chồng đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đều thế này, em chụp một bức ảnh cho anh xem.]
 
[Anh chụp trước đi.] Kiều Mộc ngượng ngùng nhấp môi, ngẩng đầu nhìn mình ở trong gương.
 
Nghe nói phụ nữ đẹp nhất là vào ngày kết hôn, cô không biết có đúng hay không, nhưng nhìn bản thân trong gương, hình như là rất xinh đẹp. Là vì cô gả cho tình yêu và hạnh phúc đời mình sao?
 
Ảnh selfie của Cố Hàn Thanh được gửi đến rất nhanh, anh không thích selfie, cũng không thành thạo, cho nên bức ảnh này chụp từ phía dưới cằm, hoàn toàn là góc chết, nhưng mà vẫn rất đẹp trai, mặt anh thực sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
 
Kiều Mộc nhìn gương mặt anh tuấn của Cố Hàn Thanh, trong lòng cô mừng thầm, tiện thể nâng khuôn mặt nhỏ lên chụp một bức ảnh gửi cho anh.
 
Không bao lâu sau, tin nhắn từ ngân hàng được gửi đến.
 
Một trăm triệu.
 
Hai trăm triệu.
 
Ba trăm triệu.
 

Bốn trăm triệu.
 
Năm trăm triệu.
 
Cuối cùng là hai chục triệu.
 
Tổng cộng năm trăm hai chục triệu.
 
Đây là  ý gì, người chơi hệ 5G như Kiều Mộc làm gì có chuyện không hiểu, chóp mũi cô ê ẩm, vừa cảm động vừa buồn cười.
 
[Anh chuyển tiền cho em làm gì, giống như em là cô dâu được anh mua về ấy.]
 
[Em đã gả cho anh lâu rồi, sao lại là mua được, anh chỉ muốn tặng em một chút lãng mạn thôi. Mộc Mộc có thích không? Anh biết em nhất định sẽ thích.]
 
[Này! Anh có ý gì, em là loại người như vậy sao? Cũng chỉ hơn năm trăm triệu thôi mà.]
 
Kiều Mộc đánh chữ đánh ra khí thế chém đinh chặt sắt, thế nhưng khóe miệng nhếch lên đã bán đứng cô.
 
Kiều Mộc tham tiền sao có thể không vui chứ?
 
May mà Cố Hàn Thanh không có ở đây, không nhìn thấy được.
 
Kết quả cô vừa nghĩ như vậy xong, lại nghe thấy một tiếng chụp hình vang lên.
 
Kiều Mộc kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Hàn Thanh không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, dáng đứng rất đẹp, cô trừng lớn đôi mắt: “Sao anh lại ở đây! Không phải em bảo anh đừng tới sao!”
 
“Không tới thì làm sao anh thấy được bộ dạng trong ngoài không đồng nhất này của em?” Anh đung đưa điện thoại.
 
Mặt Kiều Mộc đỏ lên, cô nhấc váy đứng dậy, muốn đi qua cướp điện thoại của anh để xóa chứng cứ.
 
Cố Hàn Thanh vội vàng đến gần cô: “Em đừng nhúc nhích, không phải em nói váy cưới nặng sao?”
 
“Anh cũng biết à? Vậy mà anh còn trêu em.” Kiều Mộc giận anh.
 
Cố Hàn Thanh cười rất dịu dàng: “Vừa rồi em cười rất đẹp.”
 
“Thật không? Em nhìn xem?” Kiều Mộc nói tiếp, sau đó chờ anh mở album ra, cô duỗi tay định cướp, nhưng Cố Hàn Thanh còn nhanh hơn cô, cô vồ hụt, suýt nữa thì ngã vập xuống đất.
 
Cố Hàn Thanh nhanh tay ôm lấy cô: “Em cẩn thận chút đi, anh không trêu em nữa, nhưng bức ảnh này thực sự rất đẹp, em đừng xóa.”
 
“Hai người các cháu thật đúng là không rời nhau được mà.” Giọng của ông nội chặn ngang lời Kiều Mộc sắp nói, cô và Cố Hàn Thanh cùng nhìn về phía ông.
 
Ông nội Cố hôm nay cũng ăn mặc rất chỉnh tề, tóc vuốt sáp ra đằng sau, trông ông trẻ ra vài tuổi, ông mỉm cười nhìn hai người: “Sắp đến giờ rồi, hai cháu đừng dính nhau nữa, ra ngoài cử hành nghi thức đi. Mộc Mộc, ông nội dắt cháu ra ngoài.”
 
Kiều Mộc không có người nhà, cho nên ông nội Cố đích thân dắt cô tiến vào lễ đường, giao cô cho cháu trai của ông.
 
Bên trong nhà thờ uy nghiêm, bạn bè họ hàng ngồi ở hai bên, dưới sự chứng kiến của mọi người và mục sư, Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc nhìn nhau, cùng nói ra ba chữ kia.
 
“Tôi đồng ý.”
 
“Mời chú rể hôn lên môi cô dâu.” Mục sư nói.
 
Cố Hàn Thanh dịu dàng vén khăn trùm đầu của Kiều Mộc, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
 
Có cánh hoa bay xuống từ trên đỉnh đầu, vô cùng lãng mạn.
 
Cả hội trường vỗ tay như sấm.
 
Thẩm Ngọc, Kỳ Anh và Mạnh Hàm vỗ đến mức lòng bàn tay đều đỏ, hốc mắt cũng đỏ, bọn họ đều rất cảm động.
 
Cặp đôi này, cuối cùng cũng ở bên nhau, cả về thể xác lẫn tinh thần.
 
Mong rằng quãng đời còn lại của bọn họ đều hạnh phúc mỹ mãn.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện